Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gương mặt Lãnh Di Mạt bỗng đanh lại, nhìn người đàn ông như nhìn người ngoài hành tinh vậy.

– Ngôn thiếu chủ, nghe theo kế hoạch của anh mà tôi suýt bị Tả Bân bóp chết rồi đấy. Bây giờ tôi đang nghĩ, liệu có phải anh muốn mượn tay tôi giết Tả Bân, đồng thời cũng để Xích Bang giết tôi không.

Ngôn Dực nheo nhẹ hai mắt, không nhịn được mà bật cười, vừa hất cằm lên phía trước vừa nói.

– Lãnh tiểu thư, cô đúng là rất hài hước đấy. Nếu tôi nhớ không nhầm thì cô từng nói chỉ cần giết được Tả Bân thì có phải hy sinh cả mạng sống cô cũng không tiếc. Bây giờ cô lại dao động? Tôi nên nghĩ vì cô ham sống sợ chết hay là…cô đang đau lòng vì kẻ thù?

Câu hỏi của hắn cho dù có hỏi bao nhiêu lần thì Lãnh Di Mạt cũng sẽ không cho anh ta một câu trả lời rõ ràng, cô vừa né tránh ánh mắt dò xét của anh ta khi nói đại một tiếng.

– Nói linh tinh gì vậy. Cả hai đều không phải.

Trong lúc né tránh ánh mắt của anh ta thì cô lại lần nữa nhìn lên phía trước, Tả Bân và cô minh tinh kia đang trả lời phỏng vấn cũng những nhà báo bên dưới. Không phải chỉ trả lời phỏng vấn thôi sao? Cũng chỉ là quan hệ đối tác, có cần phải có những cử chỉ thân mật đến vậy không? Cô minh tinh kia đúng là không có chút liêm sỉ nào, cứ đứng sát bên cạnh của Tả Bân, hai tay không chịu yên phận kia nữa, lẽ nào muốn cô bẻ luôn sao?

– Nếu như không phải, thì cô vẫn còn muốn giết Tả Bân chứ?

Lãnh Di Mạt nhìn Ngôn Dực đang hỏi mình với một thái độ nghi hoặc, vẫn gật đầu với câu hỏi của anh ta, ánh mắt quật cường ẩn chứa sự căm hận đến tột cùng. 

– Ông ta là kẻ thù diệt cả tộc của tôi, hại tôi thành ra như vậy, tôi có nằm mơ cũng muốn giết ông ta. Cho nên anh đừng cứ cố gắng thăm dò tôi kiểu này nữa.

Đang ngồi trước bàn để trả lời phỏng vấn, Tả Bân vẫn rất tập trung cho cuộc họp báo sẽ kết thúc như mong đợi của mình, nhưng lại bị tin tức của Hầu Tử nói bên tai làm cho phân tâm.

– Lão đại. Không thấy tiểu thư đâu nữa. Đã tìm khắp thủ phủ rồi, hình như tiểu thư đã trốn ra ngoài.

Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó thì đến tức giận, Tả Bân cuộn chặt tay thành quyền, nhưng vẫn phải kìm nén cảm xúc kích đọng nhất thời, đáy mắt đang ngập tràn sát khí, mang theo cả hơi lạnh khiến người khác phải rùng mình. Ngay lúc hắn định nói gì đó thì tầm mắt cũng vừa vặn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc hòa trong đám đông, dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được đó là Lãnh Di Mạt, bóng lưng của cô sớm đã in sâu trong tâm trí của hắn rồi nên sẽ không bao giờ nhầm được. Nhìn cô đi cùng người đàn ông kia, mà hắn cũng đoán được đó là Ngôn Dực, sự tức giận đã dâng đến đỉnh cao nhất để chuyển hóa thành một nụ cười đậm mùi chết chóc, còn mang theo ý tứ cợt nhả nữa.

– Lại là anh ta.

Không phải Lãnh Di Mạt lại muốn đưa hắn vào chỗ chết một lần nữa đó chứ? Vì kế hoạch gài ma túy thất bại rồi nên hai người mới gặp nhau để lên kế hoạch mới. Hắn đang rất mong chờ để xem Lãnh Di Mạt sẽ làm gì được hắn đây.

….…

Vết máu trên mảnh sứ kia liên tục nhảy ra trong đầu của Ryan một cảm giác lo lắng không yên. Nghĩ đi nghĩ lại thì anh ta vẫn quyết định đến phòng của Tiểu Ngư xem thử. Nhưng một điều làm anh ta bất ngờ chính là Tiểu Ngư trong phòng đã dọn dẹp xong hành lí, hai người đứng giáp mặt nhau khi Ryan đứng ngay trước cửa, còn Tiểu Ngư thì kéo vali chuẩn bị đi ra, hai người đều im lặng nhìn nhau mất mấy giây.

– Cô định đi đâu?

Ryan là người mở lời trước, anh ta cứ nhìn chiếc vali đã sẵn sàng của nó mà trong lòng lại khó chịu cực kỳ. Thấy nó vẫn không trả lời, còn lơ mình đi, anh ta liền lấy nghĩa vụ của nó ra để làm khó nó.

– Nhiệm vụ của cô bây giờ là bảo vệ tôi đấy. Cho đến khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, cô mới được đi.

Nghe những lí do cũ rích này của anh ta, Tiểu Ngư cũng phải ngước mắt lên nhìn. Nó có rất nhiều điều muốn phản biện lại, nhưng cứ đến cửa miệng thì lại chẳng thể nào thốt ra được.

Không phải anh ta muốn nó cút sao? Còn nói nó phải làm người bảo vệ anh ta? Vậy còn người phụ nữ trong lòng anh ta thì sao? Anh ta có thể bảo vệ người phụ nữ đó nhưng lại chưa từng một lần nói sẽ bảo vệ nó, cũng dễ hiểu thôi mà, bởi vì nó vốn dĩ sinh ra để bảo vệ người khác, làm lớp áo chống đạn cho người khác, đâu thể sánh được với một cô gái xinh đẹp, dịu dàng cần được đàn ông che chở chứ? Thật là bực bội mà! Sao lại khó chịu như vậy?

Tiểu Ngư nhìn người đàn ông trước mặt, cười khẩy một tiếng rồi lấy điện thoại ra, thao tác vài cái mới giơ ra trước mặt anh ta, đồng thời còn nói thêm.

– Đợi mọi chuyện được giải quyết xong? Như thế này thì không phải là đã xonh hết rồi sao?

Đó là truyền hình trực tiếp ghi hình tại buổi họp báo của Đan Thạch về việc nghi ngờ kinh doanh hàng cấm, ảnh hưởng đến việc ra mắt thiết kế mới và giá cổ phiếu của công ty. Tất cả mọi vấn đề đều đang được Tả Bân trình bày trước bao nhiêu ống kính.

– Mọi chuyện đều đã xong hết cả rồi. Nhiệm vụ của tôi cũng đã hoàn thành, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?

Đúng là Ryan đã không còn lí do gì để giữ Tiểu Ngư lại nữa, anh ta càng không biết lí do tại sao bản thân lại muốn làm điều này. Nhìn nó rất lâu, vẫn chỉ nhìn được khuôn mặt không cảm xúc cùng ánh mắt lạnh lùng của nó, anh ta do dự cũng rất lâu, cuối cùng vẫn đứng sang một bên để nhường đường cho nó.

Tiểu Ngư chỉ gật đầu chào một cái, sau đó kéo vali đi thẳng về hướng cầu thang, không một cái ngoảnh đầu lại.

Ryan đứng bất động tại chỗ mà nhìn theo bóng lưng đang rời đi, lúc này mới lấy trong túi quần ra một miếng băng cá nhân, anh ta đã định xem thử vết thương của nó, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy nó kéo vali ra khỏi phòng, anh ta lại không đủ can đảm làm việc đó nữa.

….….

Cứ tưởng tên Ngôn Dực sẽ nhanh chóng nói cho mình biết kế hoạch giết Tả Bân của anh ta nên Lãnh Di Mạt mới đi theo anh ta rời khỏi địa điểm tổ chức họp báo, Nhưng không ngờ gã đàn ông này lại đưa cô đi đua xe thử cảm giác kích thích đến tứng sóng não.

Trên đường bị rượt đuổi gay gắt, bốn năm chiếc xe cứ bám sát phía sau, có chiếc đã chạy song song với xe của Ngôn Dực.

– Cứu mạng….hức, hức, hức….chuyện gì thế này hả…bọn họ là ai vậy? Muốn giết tôi sao?

Hai tay của Lãnh Di Mạt đã bám chặt vào trụ nắm trên đỉnh đầu, mặt mũi tái xanh như tàu lá, cắt không còn giót máu. Lúc nào Ngôn Dực tăng tốc thì cô đều nhắm chặt mắt rồi hét lên như đòi mạng, hai tay run rẩy dùng hết sức để nắm chặt trụ an toàn.

– Này, hức hức hức, dừng lại được chưa vậy? Tôi sắp không ổn rồi đó.

Ngôn Dực vẫn đang tập trung cao độ để điều khiển tay lái, hai mắt đảo liên tục, hết nhìn gương chiếu hậu rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quan sát từng chiếc xe đang theo sát để bao vây xe của mình, dựa theo tình hình từ nãy đến giờ, anh ta đã đưa ra được một phần kết luận.

– Là Xích Bang, thuộc hạ của Tả Bân. Nhất định là anh ta đang theo sát phía sau chúng ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK