Lúc này Lãnh Di Mạt hình như đã nghe được cả tiếng tim đập của mình rồi. Cô dám nhúc nhích một chút nào, càng không dám quay đầu lại nhìn hắn, chỉ có thể nằm bất động, giả vờ như đã ngủ say. Hắn, hắn thế nào mà lại phát hiện ra cô đã biết hết mọi chuyện rồi? Cho nên vừa nãy hắn nói muốn kết hôn chẳng lẽ chỉ là đang thử cô thôi ư?
Thấy cô vẫn nằm bất động không chịu phản ứng gì, Tả Bân thừa biết là cô vẫn còn chưa ngủ, cho nên hắn mới tiếp tục nói với cô.
– Tại sao em không nói gì nữa? Là bởi vì anh nói đúng rồi à? Anh thà rằng em cứ oán hận anh như trước cũng không muốn em mang cảm giác tội lỗi như bây giờ. Em biết cứ nhìn em như vậy thì anh càng cảm thấy bản thân rất vô dụng và ích kỷ không?
Vì chưa ngủ nên từng câu từng chữ mà Tả Bân vừa nói, Lãnh Di Mạt đều nghe không xót. Cô cũng không còn nhẫn nhịn thêm được nữa, lật chăn qua một bên và ngồi bật dậy, quay mặt đối diện với hắn, vừa nói mà nước mắt vừa lăn dọc hai bên má.
– Vậy cho nên chú mới giấu em? Chú không muốn em biết sự thật là vì sợ em sẽ thấy có lỗi đúng không? Chú muốn em hiểu lầm chú cả đời này à? Tại sao lại im lặng không chịu giải thích gì như vậy hả? Cha của em đã giết cả gia đình chú, chú chờ đợi hơn hai mươi năm ở Xích Bang chỉ để trả thù ông ấy, nhưng chú không giết ông ấy, chú không giết ông ấy tại sao lại im lặng nhận hết như vậy hả?
Càng nói thì cô càng không giữ nổi được bình tĩnh nữa, kích động mà hét lên, nuốt nước mắt liên tục chảy ra để nói từng câu từng chữ trong nghẹn ngào.
– Chú tưởng mình làm vậy vĩ đại lắm sao? Tưởng mình cao thượng lắm à? Chú như vậy mới chính là ích kỷ và hèn nhát đấy. Chú không hiểu, chú thực sự không hiểu em. Chú nghĩ mình có thể che giấu sự thật bao lâu? Có thể giấu cả đời không?
– Em đã oán hận chú suốt ba năm đấy, chú biết cảm giác của em sau khi biết hết mọi chuyện kinh khủng và tồi tệ đến mức nào không hả?
Cô dùng hết sức để gào lên, nước mắt cũng rơi xuống nhiều hơn, khóc đến sức cùng kiệt lực. Thậm chí khi Tả Bân muốn giúp cô lau nước mắt hay là ôm cô lại thì cô đều hất thẳng ra ngay và lại tiếp tục chất vấn.
– Ai cũng biết hết cả, các người ai cũng biết hết mọi chuyện. Nhưng chỉ riêng em là không biết gì cả. Em như một con ngốc chẳng hề hay biết ai mới là người sai, ai mới là người mang nợ. Chú một mình chịu đựng suốt hơn hai mươi năm, trong khi một chút em cũng không biết. Đây là cách mà chú yêu em sao? Là tình yêu mà chú vẫn luôn nói sao?
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối diện với cô nhưng khi nhìn cô khóc thương tâm như vậy thì Tả Bân cũng đau lòng không kém gì cô, thậm chí còn đau hơn cả cô nữa. Hắn muốn được ôm lấy cô, được an ủi vỗ về cô, nhưng chỉ cần hắn đến gần thì cô lại cương quyết đẩy hắn ra xa.
– Mạt Mạt, anh không phải có ý đó. Em nghe anh nói đã, thực sự anh chỉ là sợ nếu em biết chuyện thì sẽ đau lòng như vậy. Anh đã chịu đựng hơn hai mươi năm và bây giờ anh cũng đã học được cách buông bỏ, cho nên anh chỉ mong em sẽ không vì những chuyện trong quá khứ mà dằn vặt tự trách. Vì đó không phải lỗi của em, em không làm gì sai cả, cho nên em không cần phải mang cảm giác như mình đã nợ anh vậy, anh không muốn chút nào cả.
Nghe hắn nói vậy, Lãnh Di Mạt càng kích động hơn, cô vùng vẫy thoát khỏi vòng tay hắn, càng sợ hãi việc hắn dịu dàng an ủi mình, sợ cái cách bao dung khi hắn ôm mình. Cô vừa cố gắng nín khóc vừa nói tiếp.
– Lão già, chú đừng nói nữa. Cho dù chú nói gì thì em cũng không thay đổi quyết định đâu. Chú nói không sai, em chính là vì thấy có lỗi với chú nên mới không thể kết hôn với chú được.
Cho dù đã nói rõ mọi chuyện nhưng Lãnh Di Mạt vẫn kiên quyết giữ quyết định như cũ là không muốn kết hôn với hắn. Nhưng đây cũng là mục đích tối nay của Tả Bân, hắn nhất định phải thuyết phục được cô thay đổi quyết định, đồng ý kết hôn với hắn. Hắn kéo cô vào trong ngực, vòng tay ôm chặt lấy cô, dễ dàng chế ngự được lúc cô cứ phản kháng lại.
– Mạt Mạt, em vẫn không hiểu sao? Anh không cần em tự trừng phạt bản thân như bây giờ. Em nói em nợ anh, vậy anh cũng nợ em rất nhiều, chúng ta coi như hòa rồi được không? Đừng tự giày vò bản thân vì những chuyện không phải do em gây ra nữa. Em nói muốn sinh con cho anh, bây giờ anh đã hiều tại sao rồi, em muốn dùng cách này để bù đắp lại chuyện hai mươi năm trước, nhưng lại không muốn kết hôn với anh vì em tự mình cho rằng em không xứng có được một danh phận? Mạt Mạt, em nghĩ đây là những điều anh muốn sao? Anh chỉ muốn em sống hạnh phúc, mỗi ngày đều vui vẻ, anh muốn đem hết tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho em, chứ không phải để em sống với cảm giác tự trách như vậy.
Lãnh Di Mạt dùng hết sức để đẩy hắn ra, càng khóc nhiều hơn nữa.
– Đủ rồi, lão già, đừng ép em nữa. Em không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa, dù chú có nói thêm thì em vẫn không thay đổi quyết định đâu, em không thể kết hôn với chú được. Em chỉ cần có thể ở bên cạnh chăm sóc chú như vậy là được, em có thể làm tất cả mọi thứ cho chú, em không cần chú cho em gì cả, như vậy em càng thấy mình tệ hơn nữa.
Lần này thì Tả Bân không hành động thêm gì nữa, chỉ giữ nguyên tư thế lúc bị cô đẩy ra. Hắn hơi cúi đầu mà bật cười, nụ cười lại mang theo vài phần châm biếm.
– Làm mọi thứ cho anh? Vậy em biết thứ anh cần là gì không? Anh muốn chúng ta kết hôn, em làm được không?
Cho dù hắn đã dùng cách này để ép buộc mình nhưng Lãnh Di Mạt vẫn cương quyết từ chối, cô đưa tay lên để lau sạch nước mắt, ngước đôi mắt đỏ hoe mà nhìn hắn, khẳng định lại lần nữa.
– Em xin lỗi, duy chỉ có yêu cầu này thì em không thể đáp ứng chú được. Em xin lỗi, em không thể kết hôn với chú. Em không xứng có được danh phận này nữa.
Rốt cuộc cô vẫn không thay đổi, cô thực sự không thể quên được những chuyện đã nghe được, nhất quyết cho rằng bản thân phải trả nợ thay cha mình sao? Cô lại cho rằng mình đang mắc nợ hắn nên mới không xứng với hắn. Cho dù hắn có nói gì thì cô cũng không thể gạt bỏ được cảm giác tội lỗi và kiên quyết muốn làm một nô lệ thay vì phu nhân của hắn.
– Được! Nếu em vẫn muốn như vậy thì chúng ta chia tay đi.
Câu này của hắn như một lưỡi dao đâm thẳng vào chính lồng ngực của mình, cũng là đâm thẳng vào tim của Lãnh Di Mạt. Cô ngước nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe lại bắt đầu trở nên ươn ướt, rất muốn nói gì đó nhưng lời cứ đến cửa miệng là lại như đang mắc xương cá vậy, không thể nào thốt ra được.
Tả Bân im lặng nhìn cô một lúc, sau đó mới nói tiếp, thái độ cũng kiên quyết không kém.
– Em muốn ở bên cạnh anh làm những việc này như đang trả nợ thì anh không cần, anh nhận không nổi. Nếu em đã không muốn anh đối xử tốt với em hay là chịu trách nhiệm với em cả đời thì anh cũng không cần em phải làm gì cho anh cả, thà rằng em cứ quên anh đi cho rồi, đừng mang cảm giác tự trách ở bên cạnh anh.
Khoảnh khắc nghe hắn nói ra câu đó thì trái tim của Lãnh Di Mạt đã chết lặng rồi, chỉ có thể giương mắt nhìn hắn đang đứng lên rồi đi ra khỏi phòng. Tiếng đóng cửa vang lên cũng giống như đâm thẳng vào tim cô, nước mắt cuối cùng cũng trào xuống như mưa. Cô vừa uất ức vừa đau lòng mà nằm xuống, kéo chăn che kín qua mặt rồi khóc nức nở.