Sau khi Ngôn Tô giết tiểu thư thì cũng ngay sau đó dùng tiểu thư làm vật thí nghiệm. Thí nghiệm của ông ta đang gần đến bước cuối cùng thì tiểu thư đã bỏ trốn, và được Lãnh Di Tu cứu về. Lúc đó, Lãnh Di Tu biết rõ cô ấy chính là tiểu thư, lẽ ra dự định của ông ấy là để tiểu thư đi theo ngài. Nhưng lại có sự cố ngoài ý muốn xảy ra, thiểu thư và phu nhân đã gặp nhau trước, hai người họ vừa gặp đã dính lấy nhau, cho nên dự định ban đầu của Lãnh Di Tu cũng vì vậy mà bị thay đổi.
Những lời mà Hầu Tử vừa nói xong cũng đã giải thích được mọi nghi vấn trong đầu Tả Bân. Mười ba năm trước, Lãnh Di Tu đúng là đã đưa một bé gái từ bên ngoài về, vốn dĩ hắn cũng không quan tâm, chính là vì vẫn luôn đề phòng Lãnh Di Tu, đứa bé đó có thể là tai mắt của ông, nếu lúc đó ông có giao Tiểu Nguyệt cho hắn thì hắn cũng không đồng ý.
Không ngờ là Lãnh Di Mạt đã thay hắn cưu mang Tiểu Nguyệt. Khi đó cho dù cô chỉ mới tám tuổi nhưng đã học được cách chiếm hữu. Ngoại trừ lí do muốn Tiểu Ngư làm bạn thì hóa ra là cô không muốn hắn quan tâm một cô bé nào khác ngoài cô, cho nên mới không chịu cho Lãnh Di Tu mang Tiểu Nguyệt đến chỗ hắn.
– Lãnh Di Tu sau khi biết được ngài vẫn còn sống và đang lưu lạc bên ngoài nên mới bí mật tìm kiếm khắp nơi để đưa ngài trở về. Có lẽ suốt hai mươi mấy năm qua, ông ấy luôn muốn nói rõ mọi việc, chỉ tiếc là đã muộn rồi.
– Những gì các cậu vừa nói đều là thật?
Hầu Tử đang lắc đầu cảm thán thì bị một giọng quen thuộc truyền tới cắt ngang, cả cậu ta và Tả Bân đều cùng quay đầu nhìn sang và thấy người đang đi vào chính là Ryan.
Vì định đến xem thử Tả Bân sẽ giải quyết mớ hỗn độn kia như thế nào nên Ryan mới đến tận đây. Lúc bước vào hội trường, nhìn thấy hình ảnh bộ trang sức mới được ra mắt hôm nay, còn nhận được rất nhiều phản hồi tích cực từ nhà đầu tư cũng như đối tác khác, anh ta chỉ cảm thấy đã bị chơi cho một vố. Cho nên lại quyết định đi tìm Tả Bân, lúc đến trước cửa thì nghe Hầu Tử và Tả Bân đang nói chuyện của Tiểu Nguyệt nên anh ta đã đứng lại nghe hết. Sự thật đó đã vượt quá xa những gì mà anh ta luôn tưởng, không thể nào mà bình tĩnh được nữa.
– Cậu nói thật không? Người đã cường bạo Tiểu Nguyệt rồi giết cô ấy, là Ngôn Tô chứ không phải Lãnh Di Tu?
Biết là Ryan đang muốn xác nhận lại chuyện vừa rồi, nhưng Tả Bân vừa nhìn thấy anh ta đã không khống chế được cảm xúc nữa, tức giận lao tới để truy hỏi.
– Mạt Mạt đang ở đâu? Cậu giấu Mạt Mạt ở đâu rồi? Tại sao cô ấy lại muốn li hôn với tớ? Có phải cậu ép cô ấy không? Nói đi, Mạt Mạt đang ở đâu? Hả?
Tâm tư của Ryan lúc này đã hoàn toàn bị chuyện vừa nghe được xâm chiếm hết, chẳng còn để ý đến việc Tả Bân đang nổi giận với mình nữa.
Nhưng Hầu Tử thì lại đang cố gắng khuyên ngăn cả hai người, vừa kéo Tả Bân ra vừa trả lời thắc mắc lúc nãy của Ryan.
– Nhị gia, những gì ngài vừa nghe được đều là thật. Người đứng sau tất cả những chuyện suốt hơn hai mươi năm qua chính là Ngôn Tô.
Ryan vẫn thẩn thờ để mặc cho Tả Bân túm chặt cổ áo và gằn giọng chất vấn. Anh ta không trả lời nửa câu, cứ như người mất hồn mà tự lặp lại.
– Cho nên tất cả đều không liên quan đến Lãnh Di Tu, cũng không liên quan đến Mạt Mạt?
– Tớ hỏi cậu Mạt Mạt đang ở đâu hả?
Ryan hít thở một hơi thật sâu, nhìn lại Tả Bân đang vô cùng phẫn nộ và sốt ruột, anh ta mới vuốt mặt cho tỉnh táo, thấp giọng một cách hèn nhát.
– Lão Tả, tớ xin lỗi. Tớ, tớ đã làm chuyện ngu ngốc rồi. Vì tớ muốn cậu li hôn với Mạt Mạt để con bé trả giá cho những gì mà Tiểu Ngư đã trải qua, cho nên tớ mới đồng ý giao dịch với Mạt Mạt. Chuyện ký đơn li hôn, thực sự không phải tớ ép con bé. Là Mạt Mạt chủ động gọi cho tớ, muốn tớ đem Thiên Điểu đến Đan Thạch và đồng ý sẽ li hôn với cậu. Tớ, tớ lúc đó vẫn không biết chuyện này lại….cho nên mới muốn dạy dỗ con bé một chút.
Chuyện đã đến nước này rồi, Ryan cũng chỉ có thể nói thật hết tất cả những gì mình biết thôi, còn những hiểu lầm của Tả Bân về anh ta thì anh ta cũng không thể nào mà thanh minh được ngay.
Tả Bân càng nghe anh ta nói càng không thể nào bình tĩnh nổi nữa, hai tay hắn nắm cổ áo của Ryan cũng càng lúc càng siết chặt lại, nghiến răng ken két vì phải cố áp chế cơn thịnh nộ.
– Rốt cuộc cậu đã đưa cô ấy đi đâu rồi?
….…..
Trước những câu hỏi dồn dập không cho một cơ hội để trả lời lần lượt của Lãnh Di Mạt, người đàn ông lại cười phá lên như đang nghe một câu chuyện hài vậy.
– Nếu con đã biết hết mọi chuyện rồi thì cũng biết lí do rồi chứ. Tại sao ta lại làm vậy à? Đương nhiên là bởi vì tất cả bọn họ đều là một đám ngu ngốc. Một kẻ nhu nhược như lão già đó sao có thể lãnh đạo được Xích Bang chứ, nếu ngay từ đầu ông ta chịu nghe lời ta thì cũng không phải nhận cái kết đó. Đều là do bọn họ tự chuốc lấy mà thôi, sao có thể trách ta được.
Mặc dù dáng vẻ của người đàn ông này rất giống với Lãnh Di Tu, nhưng ngữ điệu vừa rồi khi nhắc đến vụ việc của Tả gia thì hoàn toàn khác với Lãnh Di Tu. Lãnh Di Mạt càng cảm thấy có gì đó không đúng, cô liên tục lắc đầu, đồng thời lùi lại phía sau, miệng cứ lặp đi lặp lại mấy câu y hệt.
– Ông không phải cha tôi. Cha tôi sẽ không nói những lời như vậy. Hơn nữa ông ấy đã chết rồi. Nói đi, ông rốt cuộc là ai? Tại sao lại đóng giả cha tôi?
Đáy mắt ánh lên vẻ cảnh giác, hai chân không ngừng lùi về phía sau.
Sở dĩ người kia cũng chẳng có ý định gạt cô lâu hơn, cho nên đến khi cô không còn tin nữa thì cuối cùng cũng đã cầm giấy lên tẩy trang.
Từng lớp phấn dày đặc từ từ bị lau sạch đi, gương mặt giả của Lãnh Di Tu cũng vì thế mà biến mất, và gương mặt của Ngôn Tô đã lộ ra trước mắt của Lãnh Di Mạt.
– Ngôn Tô? Quả nhiên là ông. Ông bắt tôi đến đây rồi lại giả dạng cha tôi để làm gì đây?
Ngôn Tô vẫn đang chăm chút lau hết hết trang điểm trên mặt, nhìn qua Lãnh Di Mạt có vẻ đã không ổn kia, chỉ thờ ơ hỏi ngược lại một câu.
– Vừa rồi hình như cô cũng không thể phát hiện ra ngay. Đến cả con gái ruột là cô còn bị đánh lừa thì hỏi xem tại sao Tả Bân lại không phát hiện ra suốt hơn hai mươi năm nay.
Lời úp mở của ông ta rõ ràng là đang có dụng ý gì đó, Lãnh Di Mạt vừa nghe xong đã kích động mà hỏi cho tới cùng.
– Ông nói vậy là sao hả? Mau nói rõ ràng cho tôi.
Ngôn Tô vẫn cười cười trông vô cùng bình thản, đi ngang qua bên cạnh cô, còn rất thong thả ngắm cảnh vật trong căn biệt thự này.
– Tôi còn tưởng cô thông minh hơn chứ. Thật đúng là khiến người khác thất vọng mà. Hai mươi ba năm trước, tôi lần đầu tiên trang điểm theo gương mặt của Lãnh Di Tu, nhưng lại thành công gạt được tên ngốc Tả Bân suốt mấy năm qua. Đúng là thú vị thật đấy.
Ông ta nói đến đây rồi thì Lãnh Di Mạt cũng đang từ từ nhận được câu trả lời, đáp án sau cùng của câu chuyện hơn hai mươi năm trước. Đáp án trong đầu khiến cô không thể nào thở nổi, hai chân cũng mềm nhũn sắp không thể đứng vững nữa.
– Là ông? Là ông đã diệt Tả gia và gán tội danh đó cho cha của tôi? Là ông khiến cho chú Bân hận cha tôi cả đời này? Là ông đã gián tiếp chia rẽ chúng tôi? Đây đều là vở kịch mà ông đứng sau thao túng?
Ngôn Tô gương mặt đang biến sắc đến trắng bệch của cô mà không nhịn được liền vang lên như sấm, nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra thì ông ta càng tự thấy thỏa mãn.
– Cô không thấy trò này rất thú vị sao? Tôi chẳng cần làm gì cả. Chỉ cần đứng phía sau nhìn cảnh Tả Bân dồn Lãnh Di Tu vào đường cùng đã khiến tôi rất phấn khích rồi. Nhưng Tả Bân lại làm tôi rất thất vọng, không ngờ tôi đợi cậu ta suốt hai mươi năm mà cuối cùng vẫn không ra tay được, nhu nhược giống hệt người cha vô dụng kia của cậu ta vậy.
Sự thật này đối với Lãnh Di Mạt nên là tốt hay xấu đây. Cha của cô, Lãnh Di Tu không phải người đã giết cha mẹ của Tả Bân, không phải tên cầm thú đã cường bạo Tiểu Nguyệt lúc nhỏ. Cha cô và Lãnh gia không hề làm chuyện có lỗi với Tả gia.
Nếu bây giờ có thể chạy đến bên cạnh Tả Bân, cô chỉ muốn nói với hắn, cha cô không giết cha mẹ hắn. Liệu hắn có thể nghe được tiếng lòng của cô không? Cha cô không phải kẻ thù của hắn, bây giờ cô đã có thể đường đường chính chính ở bên cạnh hắn rồi.
Thế nhưng….liệu cô còn cơ hội đó nữa không, khi đơn li hôn cô đã ký tên rồi. Có phải bây giờ hắn cũng nhìn thấy rồi không? Có phải đang rất giận cô, có phải đã bỏ mặc cô và không còn đi tìm cô nữa không?
– Nếu ông muốn giết cả cha tôi và Tả gia thì cũng đâu cần phải tốn nhiều công sức như vậy. Ông có thể trực tiếp ra tay mà, tại sao lại bắt cha tôi gánh tội thay ông?