Thủ phủ Hồng Bang hôm nay nếu chỉ dùng từ náo nhiệt thôi vẫn không thể diễn tả được hết. Ngôn Tô sau khi nghe tin tốt của con trai báo về là đã giết được Tả Bân thì lập tức đánh trống mở tiệc ăn mừng ngay.
Trên bàn ăn chỉ có hai cha con và Ngao Bính nhưng lại có rất nhiều món khác nhau, Ngôn Tô còn chọn loại rượu ngon nhất trong hầm ra để uống mừng ngày cực kỳ quan trọng này. Tất cả thuộc hạ trong Hồng Bang cũng được thưởng bữa tiệc tối này.
– Cha nuôi, con kính người thêm một ly nữa. Chúc người sớm đưa Hồng Bang trở thành tổ chức lớn nhất.
Ngôn Dực vừa nâng ly rượu lên vừa nói những lời chúc hay nhất bên tai của Ngôn Tô. Kế hoạch của anh ta đã thành công thì sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy khẳng định vị trí thiếu chủ của mình trong mắt của Ngôn Tô chứ.
Cái gai lớn nhất trong mắt đã nhổ đi được rồi, từ hôm nay Ngôn Tô đã có thể kê cao gối mà ngủ. Ông ta cười vang như sấm, cả buổi tối hôm nay không một giây khép miệng.
– A Dực, đây đều là công lao của con. Làm tốt lắm, đã không phụ sự kỳ vọng của ta.
Nhìn hai cha con bọn họ nâng ly chúc mừng hết lần này đến lần khác, Ngao Bính lại phải ngậm cục tức này xuống, chưa bao giờ thấy uống rượu lại khó như vậy. Lần này lại để Ngôn Dực được lên mặt rồi, sau này chắc chắn anh ta còn vênh váo hơn nữa.
– Ngôn Dực, cậu đùa với tôi à?
Không khí đang náo nhiệt, vui vẻ thì bất chợt bị phá đám. Lương Bằng dẫn theo mấy tên tay chân xông thẳng vào trong thủ phủ của Hồng Bang, còn đả thương mấy tên thuộc hạ của Ngôn Tô, mặt hằm hằm sát khí vừa vào tới đã hỏi tội Ngôn Dực.
Cả ba người đang ngồi ăn cũng đều quay đầu nhìn người tùy tiện xông vào kia. So với Ngôn Dực và Ngao Bính đang không hiểu chuyện gì xảy ra thì Ngôn Tô vẫn điềm nhiêu ứng phó.
– Lương lão đại, ông đột nhiên xông vào giữa đêm như vậy là có ý gì hả?
Khi được hỏi như vậy thì Lương Bằng lại càng tức giận hơn nữa.
– Ngôn Dực, không phải cậu nói cậu giết Tả Bân rồi thì tôi có thể chiếm được địa bàn của cậu ta sao? Kết quả thì sao hả? Không những không lấy thêm được địa bàn mà lô hàng của tôi vận chuyển đến đó cũng bị cậu ta đốt sạch rồi. Tả Bân còn sống sờ sờ kia kìa, vậy mà cậu dám lừa tôi sẽ giết được cậu ta?
Tin tức này đúng là tin động trời rồi. Vừa nghe xong thì cả ba người kia đều kinh ngạc trước. Sau đó thì mỗi người một biểu cảm, khó tin được chính là Ngôn Dực.
– Lương lão đại, ông nói vậy là thế nào? Tả Bân đã rơi xuống vách núi rồi, sao có thế còn sống được?
Nói suông thì chẳng ai tin nên Lương Bằng cũng mang theo cả chứng cứ đến. Và chứng cứ của ông ta chính là một bức ảnh trong điện thoại của tên thuộc hạ, ảnh này được chụp lén lúc Tả Bân hồi sinh trở về tìm ông ta.
– Các người tự nhìn đi.
Người xem đầu tiên là Ngôn Tô, sau khi nhìn rõ ràng là Tả Bân vẫn còn sống rất khỏe đứng trước mặt Lương Bằng, ông ta từ thất vọng chuyển sang tức giận, đưa điện thoại cho Ngôn Dực tự xem và bắt đầu chất vấn.
– A Dực, chuyện này là thế nào? Không phải con nói với ta Tả Bân đã chết rồi?
Nhìn bức ảnh vừa mới được chụp, rõ ràng là sau khi Tả Bân đã rơi xuống vách núi, Ngôn Dực cho dù cũng đang rất tức giận nhưng buộc phải kìm nén trước. Anh ta không biện minh nửa lời, lập tức quỳ xuống trước mặt của Ngôn Tô.
– Là con vô dụng. Cha nuôi cứ trách tội, cho con thêm một cơ hội được sửa sai.
Vừa vui mừng chưa được bao lâu mà bây giờ lại nhận được tin này, Ngao Bính đứng bên ngoài nhìn có vẻ như đang rất hả hê. Xem ra Ngôn Dực không có cơ hội để tranh với gã rồi, lần này Tả Bân chưa chết, nhất định Ngôn Tô sẽ không còn lòng tin với đứa con nuôi này nữa.
Thấy tình hình căng thẳng trước mắt, Lương Bằng lại đưa ra một ý kiến.
– Ngôn lão đại, thực ra tôi lại nghĩ cách làm lần này của Ngôn thiếu chủ cũng không phải không tốt. Ngôn thiếu chủ chính là muốn dùng Lãnh Di Mạt để đối phó với Tả Bân, chỉ tiếc là tên Tả Bân này mạng quá lớn đi. Cho nên tôi liền nghĩ thế này, nếu Hồng Bang muốn dùng được Lãnh Di Mạt thì phải biến cô ta thành người của Hồng Bang hoàn toàn.
Ngôn Tô nghe ông ta nói vậy thì tạm kìm nén cơn thịnh nộ trong người xuống để bàn bạc thử.
– Ý của ông là sao?
Lương Bằng nhìn Ngôn Dực vẫn đang quỳ gối nhận tội, cười cười và nói tiếp.
– Là liên hôn.
– Liên hôn?
Không chỉ có Ngôn Tô mà hai người còn lại đều không tránh khỏi kinh ngạc.
Lương Bằng coi như đã đi được bước đầu, tiếp tục nói cụ thể hơn.
– Nếu Hồng Bang và Xích Bang liên hôn thì Lãnh Di Mạt ắt sẽ trở thành người của Hồng Bang, đến lúc đó không phải Hồng Bang có thể dùng cô ta dễ dàng hơn sao? Chưa nói, nếu đưa ra lời đề nghị liên hôn, Tả Bân không đồng ý thì đây cũng là lí do ông có thể dùng để dồn ép cậu ta vào chân tường.
Nghe phân tích của Lương Bằng thì hình như Ngôn Tô đã bị thuyết phục. Ông ta gật đầu tán đồng.
Ngôn Dực quỳ gối nhận tội nhưng trong lòng lại đang nở hoa, lần này Hồng Bang đưa ra lời đề nghị liên hôn với Xích Bang, nếu thành công thì không phải, anh ta và Lãnh Di Mạt có thể….
Nhưng Ngôn Tô lại không để anh ta vui mừng quá lâu, liền ra lệnh đem theo một quả bom phát nổ nữa.
– Được. Tôi sẽ đưa ra đề nghị liên hôn với Tả Bân. Còn người nhận nhiệm vụ liên hôn này. Ngao Bính, cậu làm đi.
Một câu của Ngôn Tô đã đem hy vọng của Ngôn Dực đốt thành tro. Anh ta không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm Ngao Bính, không chút do dự cầu xin Ngôn Tô.
– Cha nuôi. Xin người hãy suy nghĩ lại, xin người cho con thêm một cơ hội để lấy công chuộc tội.
Không hiểu vì sao mà Ngôn Tô vừa nghe Ngôn Dực nói vậy thì sắc mặt lại chuyển lạnh ngay, tức giận mắng.
– Con còn muốn khiến ta thất vọng đến mấy lần nữa?
– Cha nuôi, chuyện này người không thể giao cho Ngao Bính được.
– Không cần nói nữa. A Dực, ta nói cho con biết, con có thể nhận bất kỳ nhiệm vụ gì, nhưng tuyệt đối không được chọn Lãnh Di Mạt.
Mặc dù lần này Ngôn Dực làm việc không thành chính là trời đang giúp Ngao Bính, nhưng gã không hề có ý muốn nhận nhiệm vụ liên hôn cùng Lãnh Di Mạt, đó là người phụ nữ của Tả Bân, trước giờ gã chưa từng có hứng thú, cái mà gã có hứng thú chỉ có mạng của Tả Bân và vị trí thiếu chủ của Ngôn Dực.
Không thèm nghe Ngôn Dực nói nữa, Ngôn Tô tức giận đi ra khỏi vườn hoa, dặn thuộc hạ tiễn Lương Bằng thôi.
– Xem ra thiếu chủ rất có hứng thú với Lãnh tiểu thư nhỉ?
Ngôn Tô đi rồi, tất cả cũng giải tán, chỗ này chỉ còn có Ngao Bính và Ngôn Dực vừa mới đứng lên. Ngao Bính đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội chế nhạo lần này rồi.
Ngôn Dực chẳng thèm nghe mấy lời khích bác của gã, định đi thẳng vào trong nhà nhưng Ngao Bính lại không định dừng lại ở đây.
– Cũng chỉ là món đồ chơi của Tả Bân thôi mà thiếu chủ đây lại rất tiếc nuổi. Chậc chậc, thật sự khiến người ta phải tò mò đó.
Bốp!
Một cú đấm trời giáng không dấu hiệu báo trước từ Ngôn Dực đánh xuống mặt của Ngao Bính, khiến gã nhất thời mất thăng bằng mà lảo đảo vài bước về phía sau. Lực đấm có vẻ rất mạnh nên miệng của gã đã rách một miếng da lớn, máu không ngừng chảy ra.
Không dừng lại ở đó, Ngao Bính mới đứng vững lại được thì Ngôn Dực lại lao tới túm lấy cổ áo của gã, trừng mắt đỏ ngầu đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi đưa ra cảnh cáo.
– Mày chửi tao thế nào cũng được. Nhưng tao cấm mày xúc phạm đến cô ấy.
– A Dực, còn muốn làm loạn đến đâu nữa?
Ngôn Tô đột nhiên lại đi ra vườn, hét một tiếng về phía này nên Ngôn Dực chỉ có thể tạm thời nuốt cơn giận này xuống, vừa buông tay ra vừa dùng lực đẩy Ngao Bính lùi lại mấy bước, hậm hực xoay ngưởi bỏ đi.
Nhìn bóng lưng đã đi xa của Ngôn Dực, Ngao Bính hình như đã thay đổi suy nghĩ. Ngôn Dực bảo vệ Lãnh Di Mạt như vậy, chắc chắn người phụ nữ này đối với anh ta rất có trọng lượng, hay nói cách khác thì đây chính là điểm yếu của Ngôn Dực, nếu gã nắm được người phụ nữ này thì Ngôn Dực sớm muộn gì cũng thành con rối của gã thôi, và vị trí thiếu chủ cách gã cũng không còn xa nữa.