Giọng cô nặng nề, chậm rãi hỏi nhân viên làm vườn, cho dù cô đã biết chính xác là Tả Bân ra lệnh thay xích đu nhưng cô vẫn muốn biết xích đu của cô đi đâu rồi, cô muốn đưa nó về chỗ cũ.
Người làm vườn họ Tiêu kia đang bận rộn tưới nước cho cây cảnh, nghe tiếng hỏi mình, đồng thời khi nhìn lại còn thấy Lãnh Di Mạt đang đứng trước mặt, ông ta cúi đầu chào trước, sau đó mới trả lời câu hỏi của cô.
– Tiểu thư, mấy ngày trước tiên sinh đã ra lệnh thay xích đu mới cho cô. Chiếc xích đu cũ kia vì không còn đảm bảo an toàn nữa, tiên sinh vì sợ cô không cẩn thận lại bị ngã nên mới thay cho cô chiếc xích đu mới.
Lãnh Di Mạt cứ tưởng mình đang nghe một câu chuyện tiếu lâm. Tả Bân lại vì sợ cô sẽ bị ngã sao? Hay thực ra hắn chỉ không muốn lúc cô ngã thì sẽ có người khác đỡ cô lại, không muốn để bất kỳ ai đụng vào cô? Cô nhất định sẽ không thể tin là Tả Bân lại tốt bụng và quan tâm cô đâu.
– Bác Tiêu, xích đu cũ đó đâu rồi? Bác nói cho cháu biết rốt cuộc chiếc xích đu cũ đã được đưa đi đâu rồi?
Người làm vườn có chút khó xử và do dự khi cứ bị Lãnh Di Mạt truy hỏi đến cùng chuyện liên quan đến chiếc xích đu cũ đã được chuyển đi. Nhưng nếu ông ta không trả lời ngay bây giờ thì e là Lãnh Di Mạt sẽ không để ông ta đi mất.
– Tiểu thư, đây đều là lệnh của tiên sinh. Sau khi xích đu mới được chuyển đến thì xích đu cũ đã được phân công người làm vườn đốt đi rồi.
Đốt rồi ư?
Bước chân của Lãnh Di Mạt vô thức lùi lại phía sau mấy bước, suýt nữa thì ngã quỵ xuống rồi.
Tả Bân, hắn thế nào lại cư nhiên đốt xích đu của cô chứ? Sao hắn lại tự ý đụng đến đồ của cô khi chưa được cô đồng ý hay chí ít cũng phải cho cô biết trước chứ? Hắn thực sự cho rằng bản thân hắn có đủ mọi quyền quyết định như vậy?
– Tiểu thư, cháu đã dạy rồi sao?
Mang theo một bụng căm phẫn, Lãnh Di Mạt chạy một mạch vào trong nhà, vừa nhìn thấy vú nuôi định nói chuyện với mình, cô nhanh chóng cướp lời trước.
– Vú nuôi, Tả Bân đâu? Tả Bân đang ở đâu vậy ạ?
Vẻ mặt vú nuôi đen lại mấy giây, trong bụng thầm nghĩ chắc chắn lại có chuyện gì đó nên đứa trê này vừa mới tỉnh dậy đã muốn đi tìm Tả Bân rồi, còn thái độ hằm hằm lửa giận này nữa, nó dự báo chẳng có chuyện gì tốt lành cả.
– Tiểu thư, tiên sinh đang tiếp khách quan trọng, cháu khoan hãy làm phiền ngài ấy đã. Vú đã làm bữa sáng xong cả rồi, cháu vào ăn sáng trước đã, khi nào tiên sinh xong việc rồi cháu có thể nói chuyện sau.
Hiện giờ trong đầu của Lãnh Di Mạt chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là truy hỏi Tả Bân về chuyện xích đu. Cho dù ai có khuyên gì nữa cũng đều vô ích, cô sẽ không nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa cả. Nếu vú nuôi đã không muốn nói cho cô biết thì bây giờ cô cũng không cần đứng đây đợi nữa.
– Nếu vú không chịu nói cho cháu biết thì cháu sẽ tự đi tìm.
– Tiểu thư, không được đâu. Tiểu thư, coi như vú năn nỉ cháu đấy, đừng bướng nữa. Cháu sẽ lại gây chuyện mất.
Lãnh Di Mạt thì chạy về phía trước, còn vú nuôi thì cứ đuổi theo phía sau. Cứ như vậy mà chẳng mất bao lâu, Lãnh Di Mạt đã xông tới thư phòng, chẳng cần suy nghĩ liền dẩy cửa vào, mặc kệ vú nuôi bên cạnh liên tục ngăn cản.
– Tiểu thư, cháu đừng quậy nữa. Cháu cứ chọc giận tiên sinh thì cháu lại tự gánh hậu quả đấy. Tiểu thư, mau quay về thôi, tiểu thư!
Rầm!
Tiếng đẩy cửa rất lớn, đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của những người trong phòng. Ba người ngồi trên sofa nhìn cô gái nhỏ ngang nhiên xông vào mà mỗi người một biểu cảm. Vị khách kia của Tả Bân vừa bàng hoàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà cứ như đang hóng chuyện thôi. Hầu Tử lần lượt nhìn Tả Bân với vẻ mặt đen kịt và đôi mắt đang hằn lên sát khí, rồi đến Lãnh Di Mạt đang xù lông giận dữ, đây không phải sắp cháy nhà đến nơi rồi ư?
– Tiểu thư….đừng quậy nữa…
Tiếng của vú nuôi vẫn đang bên tai của Lãnh Di Mạt khuyên nhủ, bà nhìn Tả Bân đang ngồi trong phòng mà chỉ biết cúi đầu xin lỗi. Thế nhưng Lãnh Di Mạt hoàn toàn không quan tâm nhiều đến như vậy, cô xông thẳng tới chỗ của Tả Bân, hình như đã coi những người khác như vô hình rồi, cứ ngang nhiên mà gằn từng tiếng chất vấn.
– Tả Bân, xích đu của tôi đâu rồi hả? Ai cho ông cái quyền tự ý đổi xích đu của tôi hả?
Với tính cách của Tả Bân thì sớm đã tặng cho cô một phát đạn để cô sang thế giới bên kia rồi. Ấy vậy mà hắn lại đang rất kiên nhẫn để nhắc nhở Lãnh Di Mạt.
– Mạt Mạt, không thấy chú đang tiếp khách sao? Ra ngoài!
Mặc kệ hắn nói thế nào, Lãnh Di Mạt vẫn coi như nghe không hiểu, cũng chẳng nhìn thấy, vẫn tiếp tục lặp lại câu hỏi vừa rồi.
– Tôi hỏi ông tại sao lại tự ý đổi xích đu của tôi hả? Mau trả lại xích đu của tôi đây! Còn nữa, tháo chiếc xích đu của ông ngay cho tôi! Tả Bân, ông nghe tôi nói gì không hả?
Cô tức giận và mắng chửi như thế nào thì Tả Bân cũng đang dần dần mất đi sự nhẫn nại, tất cả đều thể hiện trong giọng điệu của hắn khi lặp lại mệnh lệnh đối với cô như vừa rồi.
– Đừng để chú nhắc lại lần ba, ra ngoài!
Hắn cũng đang gằn từng chữ một, Hầu Tử bị kẹt trong tình huống này cũng không biết phải xử lý thế nào mới ổn nhất. Vẻ mặt cậu ta cứ như đang bị táo bón vậy, không biết có nên mở miệng nói gì đó hay không.
Vú nuôi đứng bên ngoài cửa không ngừng đưa tay lên lau mồ hôi trên trán và hai bên thái dương.
Không khí đậm mùi thuốc súng, yên tĩnh đến mức như đang ôm một quả bom hẹn giờ sắp nổ tung đến nơi.
Vậy mà Lãnh Di Mạt cứ như kẻ điếc không sợ súng, còn rất vô tư mà trút hết mọi bực tức ra ngoài, không ngừng truy hỏi người đàn ông vừa ra lệnh cho mình.
– Ông không trả lại xích đu cho tôi và tháo bỏ chiếc xích đu đó của ông thì tôi sẽ không ra khỏi đây.
Có lẽ vì đã quá cho cô cơ hội đến hai lần nhưng cô lại không biết khôn mà nghe lời nên đã chọc giận Tả Bân. Hắn quay sang nói mấy câu với vị khách của mình bằng tiếng anh.
– Thật xin lỗi, trẻ con trong nhà lại gây chuyện, tôi phải dạy dỗ lại một chút đã. Xin phép một lát.
Người kia hình như cũng đã nhìn ra mối quan hệ đặc biệt của hai người bọn họ, cũng chỉ cười cười rồi gật đầu. Cũng không quá khó khi trên người của Lãnh Di Mạt chằng chịt những dấu hôn, đó là minh chứng rõ ràng nhất rồi.
– Anh cứ tự nhiên. Tôi sẽ trao đổi vấn đề tiếp theo với trợ lý của anh vậy.
Tả Bân gật đầu thay cho lời cảm ơn cũng như xin lỗi. Hắn đứng lên và không một dấu hiệu báo trước, đem Lãnh Di Mạt vác lên vai trước mắt của bao nhiêu người ở đây.
– Tả Bân! Ông làm gì hả? Mau thả tôi xuống! Tả Bân! Mau thả tôi xuống! Thả tôi xuống! Tả Bân, ông nghe tôi nói không hả? Đồ điên, thả tôi xuống!
Bất ngờ bị vác ngược lên như vậy, Lãnh Di Mạt không ngừng giãy giụa, hai tay đánh liên tục vào lưng của người đàn ông, miệng nhỏ la hét không ngừng. Mà Tả Bân cũng bỏ ngoài tai những tiếng mắng chửi của cô, trước khi đưa con mèo nhỏ ra ngoài, hắn còn dặn Hầu Tử.
– Thay tôi tiếp Masson tiên sinh.
Hầu Tử cung kính cúi đầu nhận lệnh, nhìn ông chủ vác tiểu thư ra khỏi thư phòng trong tiếng mắng chửi ồn ào mà cậu ta thấy thêm bất an cho Lãnh Di Mạt, cô làm vậy thì khác nào đang tự tử chứ?
– Masson tiên sinh, chúng ta tiếp tục thảo luận về tỉ lệ vốn góp…
Cửa thư phòng cũng đã được vú nuôi cẩn thận đứng lại, bà rất muốn giúp Lãnh Di Mạt giải vây nhưng sớm bị khí thế bức người của Tả Bân dọa cho rụt người lại rồi, bất lực nhìn Lãnh Di Mạt bị vác xuống cầu thang.