Trời tối rồi nên xe đi qua lại trên đường cũng đi với tốc độ nhanh hơn, nhất là những đoạn đường vắng.
– Lão đại, phía trước đang có tai nạn. Hay là chúng ta đi đường vòng được chứ?
Ngồi ở hàng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần, Từ Đạo vừa nghe thuộc hạ lái xe xin ý kiến thì cũng lười biếng gật đầu.
– Đi đi. Muộn rồi, tôi còn về nghỉ ngơi sớm một chút.
Thuộc hạ nghe vậy thì cũng cho xe quay đầu lại, rẽ vào một con đường vắng hơn để đi qua. Nhưng cũng chính vì vậy mà đang tự đẩy mình vào nguy hiểm. Xe đi được nửa đoạn đường thì bất chợt có hai chiếc xe chạy song song nãy giờ đã ép sát vào rồi từ từ dồn xe của Từ Đạo vào ven đường. Một tên thuộc hạ ngồi ghế lái phụ thấy cảnh này thì liền xuống xe để kiểm tra thử.
Nhưng tên thuộc hạ đó mới vừa bước tới gõ cửa chiếc xe phía trước thì đã ăn ngay một phát đạn và ngã xuống đất, không kịp phản kháng nữa.
Ngồi trên xe chứng kiến hết một cảnh này, Từ Đạo cũng phải tỉnh ngủ. Ông lập tức rút xuống ra và nhanh chóng xử gọn bốn tên vừa xông tới muốn tấn công. Nhưng lúc ông đang định bắn thêm hai tên khác nữa thì tên thuộc hạ còn lại của ông đã bị bắn chết ngay tại chỗ. Bây giờ chi còn lại một mình ông phải đối phó với đám người đang đi tới, ông nhìn thấy rất rõ người đi tới chính là Tả Bân.
– Từ thúc, ra ngoài mà chỉ mang theo hai thuộc hạ thế này không phải rất nguy hiểm à?
Hai tên thuộc hạ mở cửa xe của Từ Đạo để Tả Bân ngồi vào chỗ trống bên cạnh, còn Từ Đạo thì sớm đã bị một khẩu súng khác khống chế rồi.
– Tả lão đại. Cậu đang làm gì vậy hả?
Tả Bân ngồi bắt chéo chân, rất thản nhiên mà nói với Từ Đạo.
– Từ thúc, đừng căng thẳng như vậy. Tôi chẳng qua là nghe chút tin đồn kỳ lạ nên mới đến tìm chú nói chuyện thôi. Chuyện của Xích Bang, chú đã biết bao nhiêu rồi?
Khi nghe Tả Bân nhắc đến chuyện này, Từ Đạo bất giác cũng giật mình, nhưng ngay sau đó lại vô cùng bình tĩnh mà nói rõ với hắn.
– Cậu đang lo lắng về cuộc họp mặt các thủ lĩnh ngày mai nên mới đến gặp tôi? Cậu sợ tôi cũng như bọn họ đều chỉ mũi giáo về phía cậu?
Tả Bân không nói gì, chỉ ngồi im đợi Từ Đạo nói tiếp.
– Cậu yên tâm, bọn họ không biết sự thật nên đều bị lão già Ngôn Tô dắt mũi. Nhưng tôi biết rất rõ cái chết của Lãnh lão đại không phải do cậu, mà chính là con cáo già đó đã đổ hết tội trạng của mình lên đầu của cậu.
Nghe Từ Đạo nói rất rõ ràng về chuyện xảy ra ba năm trước, đáy mắt Tả Bân liền có chút dao động, sát khí nổi lên dữ tợn hơn. Hắn cười nhạt một tiếng, hỏi vu vơ thêm vài câu.
– Chú cũng biết nhiều lắm nhỉ? Nhưng tôi cũng rất thắc mắc, tại sao chú luôn đứng về phía tôi? Chú không sợ phải đối đầu với Ngôn Tô à?
Từ Đạo nhìn qua hắn, sớm đã chẳng sợ khẩu súng đang treo trên đầu rồi, còn bật cười một tiếng, chính là cái nhìn của một bậc trưởng bối đối với con cháu trong nhà.
– Tả lão tiên sinh có ơn đối với tôi. Sao tôi có thể nghi ngờ con trai của ông ấy chứ?
Tả Bân nghe ông nói vậy xong thì gật gật đầu, còn lộ ra một nụ cười đáng sợ.
– Thì ra là vậy.
Pằng!
Hắn vừa dứt lời thì tên thuộc hạ đứng phía sau chỉ súng vào đầu của Từ Đạo từ nãy giờ đã được bóp cò, phát đạn bắn chuẩn vào gáy của ông. Vẫn không thể tin nổi là Tả Bân lại muốn giết mình, trước khi ngã xuống ông còn chỉ tay vào mặt hắn, lắp bắp được mấy tiếng cuối cùng.
– Tả Bân! Cậu, cậu, sao cậu lại….?
Vậy mà Tả Bân lại không có một cái nhíu mày vì tội lỗi. Hắn từ từ cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai của Từ Đạo.
– Bởi vì ông biết quá nhiều rồi. Biết nhiều thì không nên sống tiếp.
Đến chết cũng không thể nhắm mắt, ngón tay của Từ Đạo còn duy trì động tác chỉ về phía trước, xong vẫn là ngã vào cửa xe rồi từ từ tắt thở.
Kiểm tra người đã chết rồi nên Tả Bân mới xuống xe, dặn dò thuộc hạ mấy câu trước khi trở lại xe của mình.
……..
Lãnh Di Mạt nhìn người đàn ông đang rất hy vọng và chờ đợi thì không nhịn được bèn cảm thán một tiếng, sau đó lại chớp chớp mắt một cách khó tin.
– Lão già, chú không tin tưởng bản thân thì cũng phải tin em chứ? Hóa ra những lời mà em đã nói với chú đều không có sức nặng gì cả, chú căn bản không tin em đúng không?
Nghe cô nói vậy, Tả Bân cũng dường như là nghĩ ra được điều gì đó, hắn liền xoay người cô lại để cô ngồi đối diện với mình, đã biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi đến cùng.
– Em đã nói gì cơ? Trí nhớ của anh không được tốt lắm nên anh không nhớ được, em có thể nhắc lại cho anh nhớ không?
Vừa nhìn vẻ mặt này của hắn thì Lãnh Di Mạt cũng đoán được là hắn đang cố tình trêu mình rồi, cô lườm nguýt hắn một cái, còn lên giọng hung hăng mắng lại.
– Chú đã tự nhận là đi theo em ngay từ đầu thì chắc cũng đã nghe hết rồi, những lời em nói với Ngôn Dực. Chú đừng giả vờ nữa. Nếu ai mà em cũng có thế động lòng thì em đã sớm hết yêu chú rồi. Sao phải tự làm khổ mình như vậy nữa?
Nói đến đây, cô cũng dần nghiêm túc hẳn, còn nắm lấy cổ áo của hắn để kéo hắn khom lưng xuống đứng ngang bằng với mình, cô hơi ngẩng đầu lên cao, nói rõ từng câu chữ.
– Lão già, em hiểu những gì chú đang nghĩ. Cho nên em cũng hy vọng anh sẽ nhớ rõ, người em yêu chỉ có duy nhất một người, đó chính là chú. Em đối với Ngôn Dực chưa từng có suy nghĩ hay cảm xúc đặc biệt nào quá giới hạn, có lẽ chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè hoặc một ân nhân. Cho dù thân phận của bọn em không phải là anh em đi nữa thì có lẽ em cũng sẽ coi anh ấy như anh trai vậy. Cho nên lão già à, anh đừng có suốt ngày nhỏ nhen như vậy nữa.
Trái tim của Tả Bân sớm đã bị những lời ngọt ngào đến chân thành này của cô làm cho tan chảy rồi. Hắn còn cười ngẩn ngơ ra nữa, nhìn cô không dời mắt đến khi nhớ ra còn có thứ phải đưa cho cô thì mới mở ngăn kéo dưới giường ra, đó chính là một chiếc hộp trang sức.
– Cái này?
Nhìn sợi dây chuyền thạch anh tím trong chiếc hộp được Tả Bân lấy ra, Lãnh Di Mạt có chút kinh ngạc mà hỏi hắn.
Tả Bân đem sợi dây chuyền để trước mặt cô, thấp giọng nói với cô.
– Anh đã sửa lại rồi, để anh đeo cho em.
Lãnh Di Mạt cũng không phản đối, còn quay mặt lại vào trong gương để nhìn hắn đứng phía sau đeo sợi dây chuyền lên cho mình. Cô cầm mặt dây chuyền lên ngắm nghía qua lại vẫn không nhìn ra điểm khác biệt gì, lại nhíu mày hỏi hắn.
– Dây chuyền này không phải có định vị sao? Nhưng em lại không nhìn thấy gì cả. Chú đã chế tạo nó thế nào vậy?
Tả Bân đã đeo xong dây chuyền, còn giúp cô vén lại mái tóc ra ngoài. Hắn khom lưng, kề mặt bên vai của cô, bàn tay cầm cả tay cô và mặt dây chuyền lên rồi giải thích.
– Thiết bị định vị này rất nhỏ và khó phát hiện, chính là được giấu trong miếng đá này rồi.
Lãnh Di Mạt nhìn ngắm mặt dây chuyền với vẻ mặt thán phục. Còn người đứng bên cạnh lại coi đây là một việc vô cùng quan trọng.
– Mạt Mạt, chỉ khi nó còn trên người em thì anh mới yên tâm. Anh không muốn em biến mất ngoài tầm mắt của anh, như vậy anh sẽ không bảo vệ được em mất. Cho nên em tuyệt đối đừng tháo nó ra nữa.
Lúc này Lãnh Di Mạt chợt nhớ lại chuyện Hầu Tử đã kể với mình, trái tim cô bất giác lại nhói lên. Cô nắm chặt sợi dây chuyền trước ngực, xoay người lại để đối diện với hắn.
– Chú yên tâm đi, lão già. Cho dù có xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không giờ để nó rời khỏi người em. Như vậy chú đã yên tâm rồi chứ?
Hai người trong tư thế quá mức gần gũi và có phần ám muội, chỉ cần nhích thêm một chút nữa thì chóp mũi đã chạm vào nhau rồi. Không khí xung quanh còn có mùi thơm thoang thoảng của tinh dầu, vô tình lại giống như một chất kích thích ham muốn của người ta.
Nhịp tim của hai người đều cùng lúc mà đập loạn, đều nghe rất rõ ràng. Còn có hơi thở nhàn nhạt mùi hoa anh đào của nữ nhân hòa quyện với hơi thở nam tính mang theo mùi thuốc lá và mùi rượu vang nhè nhẹ. Gương mặt của Lãnh Di Mạt đã đỏ ửng như quả cà chua chín, nóng rực như phát sốt. Cô xấu hổ muốn đẩy người đàn ông trước mặt ra để tìm đường thoát thân, không ngờ cũng ngay lúc này thì hắn lại bất thình lình vòng tay ôm lấy eo nhỏ của cô, kéo cô áp sát vào vòm ngực răn chắc, vững vàng của mình. Hai người đã gần nhau đến mức khó tách ra, Tả Bân chậm rãi đưa tay nâng nhẹ cằm của nữ nhân trong ngực lên, từ từ cúi xuống, tìm hôn môi của cô, từng chút, từng chút một xâm chiếm, quấn quýt không rời…..