Mục lục
Chú Đừng Qua Đây! - LeeGun20042001
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng làm việc của Tả Bân, Ryan vừa mới ngồi xuống không bao lâu thì đã bày ra vẻ mặt chẳng mấy dễ chịu. Tả Bân chỉ cần liếc mắt qua thì cũng nhận ra có chuyện gì mới khiến cho tâm trạng của tên này không tốt như vậy.

– Lại có chuyện gì nữa?

Ryan nhìn người bạn đang ngồi trước màn hình máy tính, bắt đầu với những trang số liệu khó hiểu, anh ta ngồi thẳng lưng lại, nghiêm túc nói.

– Tớ vừa từ quán bar về. Và vô tình nghe được một chuyện rất bất ngờ.

Mười ngón tay thon dài của Tả Bân gõ nhanh như chớp trên bàn phím, đến mức khi nghe Ryan nói cũng chẳng có chút dấu hiệu nào bị ngưng lại cả. Mắt của hắn vẫn dán trên màn hình máy tính, thản nhiên hỏi lại cho có.

– Đừng vòng vo nữa, nói thẳng vào vấn đề đi.

Ryan vẫn duy trì thái độ vô cùng nghiêm túc, hình như còn có chút bất mãn, nói rõ hơn vấn đề đang đề cập.

– Lão Tả, cậu dùng ma túy? Không chỉ có tin đồn trong quán bar của Xích Bang, mà trên dưới thủ phủ cũng nói qua lại mấy ngày trước còn nghe rất rõ chính Mạt Mạt nói cậu dùng ma túy.

Nghe đúng trọng tâm rồi nên Tả Bân mới có chút phản ứng đáp lại, động tác gõ phím của hắn dừng lại vài giây, nhưng không phải biểu hiện chột dạ vốn có của một người vừa bị bắt được điểm yếu. Hắn chỉ ồ một tiếng, sau đó quay mặt nhìn sang người đàn ông ngồi trên sofa kia.

– Thông tin của cậu cũng nhanh thật.

Câu trả lời kiểu này của hắn đúng là đang thách thức tính kiên nhẫn của đối phương. Ryan nghe xong thì sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa. Anh ta vừa đứng bật dậy vừa mắng chửi.

– Lão Tả, có phải cậu điên rồi không? Cậu biết rõ nguyên tắc của Xích Bang là không đụng đến ma túy. Vậy mà bây giờ cậu còn dùng thứ đó? Cậu đang định làm gì vậy hả?

Thế nhưng Tả Bân vẫn cứ như chẳng nghe được gì cả, ngón tay thon dài vẫn tiếp tục múa trên bàn phím, thờ ơ đáp lời, giọng điệu lại có vài phần trêu đùa.

– Cậu vẫn còn quan tâm đến chuyện của Xích Bang như vậy, sao không trở về đi?

Ryan lắc đầu trong bất lực và cả tức giận, đưa một tay lên đỡ trán, sau khi bình tĩnh lại hơn một chút rồi, lại tiếp tục chất vấn.

– Đừng đổi hướng chủ đề nữa. Lão Tả, tớ lo cho cậu đấy. Cậu biết một khi đụng đến ma túy thì chính là tự sát, sao cậu còn dùng đến chứ hả?

Tả Bân mặc dù chỉ đang tập trung vào những trang số liệu trên màn hình máy tính, nhưng vẫn nghe không xót một chữ mà Ryan vừa nói.

– Không cần phải xoắn lên như vậy. Tớ không có dùng.

Ryan cứ ngỡ mình đang nghe nhầm nên liền hỏi lại lần nữa để rõ hơn.

– Cậu không dùng? Vậy cậu lấy ma túy làm gì?

Câu hỏi bây giờ mới thực sự là đi vào trọng tâm, Tả Bân vừa xử lý những dãy số với những cái biểu đồ phức tạp kia, vừa trả lời lại Ryan, môi mỏng còn cong lên thành một nụ cười vô cùng hắc ám.

– Không phải vừa rồi cậu cũng tự có đáp án rồi à?

Lại là một kiểu trả lời bằng câu hỏi ngược lại cho gợi ý, Ryan càng lúc càng thiếu kiên nhẫn, nhưng hình như cũng vừa hiểu ra được vấn đề gì đó rồi.

– Ý của cậu là…không phải….? Lão Tả, cậu cho Mạt Mạt dùng ma túy? Cậu điên rồi sao? Cậu muốn chơi cũng không nên chơi tới mức này chứ?

– Cậu cuống lên như vậy làm gì? Tớ chỉ dọa nó thôi.

Không đợi Ryan nói hết, Tả Bân đã lên tiếng đính chính sự việc trước, chỉ bằng một câu giải thích hờ hững, giống như chẳng có chuyện gì quá mức to tát cả.

Cũng vì câu trả lời của hắn mà Ryan mới trút được gánh nặng trong lòng, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Vừa lắc đầu ngán ngẩm xong thì lại tiếp tục trêu chọc người bạn thân của mình.

– Cậu, đúng là, già mà còn không đứng đắn.

Tả Bân hơi ngước mắt lên nhìn anh ta, không nói thêm bất kỳ câu nào. Thực ra câu trả lời vừa nãy của hắn đã có sự biện minh, vì vốn dĩ ngay từ đầu hắn không hề có ý định chỉ dùng ống tiêm kia để đọa và ép buộc Lãnh Di Mạt, mục đích của hắn vẫn là biến cô thành một đứa trẻ nghe lời hắn vô điều kiện, mà thứ duy nhất để hắn có thể dễ dàng điều khiển được cô lại chính là thứ trong ống tiêm đó.

Hắn nhắm mắt lại để điều chỉnh lại cảm xúc, vừa xử lý những dữ liệu trên màn hình máy tính vừa hỏi Ryan ngồi trên sofa đang thưởng thức trà.

– Cậu cất công chạy đến tận đây tìm tớ chắc không phải chỉ để nói mỗi chuyện này đâu nhỉ?

Ryan sửa lại tư thế ngồi, đồng thời cũng để tách trà trên tay xuống bàn, rất ra dáng một người chuyên nghiệp trong công việc đang bàn luận.

– Chuyện lấy cắp bản thiết kế của tớ, đúng là liên quan đến mấy lão già trong phe đối lập với cậu. Nhưng lão Tả, cậu nghĩ chuyện này vẫn xuất phát từ Lãnh Di Tu?

Một khi đã là chuyện liên quan đến công ty thì đương nhiên là Tả Bân sẽ dành hết mọi sự tập trung vào. Hắn tạm dừng động tác gõ phím, quay sang nhìn Ryan, giống như là đang đợi anh ta nói tiếp.

Ryan chống tay lên hai đầu gối để đứng lên, cùng lúc mở điện thoại ra và đi tới trước bàn làm việc của Tả Bân, đặt chiếc điện thoại với tấm ảnh chụp nhận được cho Tả Bân xem.

– Đây là quà tớ nhận được từ một người bạn, thật trùng hợp là đang rất có ích cho chúng ta. Mấy ngày trước, mấy con cáo già kia đã bí mật đến gặp một người đàn ông lạ mặt. Người này chắc chắn không phải là người của Xích Bang, càng không phải người của Lãnh Di Tu. Tớ càng không tìm được bất kỳ thông tin nào về anh ta.

Tả Bân cẩn thận cầm điện thoại lên để xem kỹ bức ảnh trong đó. Ryan có thể không biết người trong ảnh nhưng hắn thì lại biết rất rõ. Khi nhìn thấy người đàn ông trong ảnh, sắc mặt của hắn dần dần biến đổi, trong mắt hằn lên một cỗi tức giận nhưng không bộc phát ngay, cũng ngay sau đó lại nở một nụ cười giảo hoạt, mang ý tứ châm biếm. Hắn hừ lạnh trong lòng, chậc lưỡi cảm thán.

– Hóa ra không phải là lần này mới gặp.

– Cái gì? Cậu biết người này sao?

Ryan tò mò hỏi vội khi nghe một câu không đầu không đuôi thốt ra từ miệng của Tả Bân. Mà Tả Bân cũng không có ý định giấu diếm việc này, cho nên cũng nói cho anh ta biết luôn.

– Là con nuôi của Ngôn Tô, Ngôn Dực. Tớ gặp cậu ta trong cuộc họp mặt năm tổ chức.

Thông tin mà Tả Bân đưa ra nhất thời làm cho Ryan chưa kịp tiêu hóa hết, anh ta tròn mắt kinh ngạc, há hốc mồm lặp lại lời của Tả Bân.

– Con nuôi của Ngôn Tô? Nếu nói vậy thì chuyện đánh cắp thiết kế lần này có liên quan, à không, là do Hồng Bang đứng phía sau?

Tả Bân không đồng ý cũng không bác bỏ, bởi hắn vẫn còn đang ngẫm nghĩ để suy xét vấn đề hiện tại.

– Cậu ta vừa mới về nước đã gây ra sóng gió cho Đan Thạch, sau đó là thao túng mấy lão già kia bày một bữa hồng môn yến mời tớ đến. Mục đích sau cùng vẫn là muốn diệt trừ tớ và Xích Bang.

Ryan nghe xong cũng bắt đầu rơi vào trạng thái đăm chiêu, chuyện này đã hoàn toàn diễn biến theo hướng khác so với suy nghĩ ban đầu của bọn họ, ai mà ngờ được nửa đường còn xuất hiện một tên Ngôn Dực chứ.

– Vậy buổi tiệc ra mắt thiết kế thạch anh tím vẫn diễn ra như cũ chứ?

Tả Bân trầm ngâm một lúc, lại theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn bạc với hình đầu rắn trên ngón trỏ, nhếch môi cười trào phúng, nhưng thái độ vô cùng nghiêm túc, gật đầu một cái.

– Vẫn tiến hành như kế hoạch, mấy ngày này tớ sẽ cho tăng cường khâu bảo an. Cậu cũng phải cẩn thận hơn với tất cả những người tiếp cận mô hình thiết kế. Hợp đồng mới vừa được ký kết, đây là giai đoạn vô cùng quan trọng.

Ryan gật đầu ghi nhận lại, và tiếp tục trao đổi.

– Được, tớ hiểu rồi.

– Lão Tả, cậu không nghĩ tên Ngôn Dực đó cũng giống như cậu sao? Cậu ta phải có một thân phận khác thì mới lộ diện ở bên ngoài như vậy được, buổi tiệc ra mắt thiết kế mới của Đan Thạch, tớ nghĩ chúng ta sẽ có câu trả lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK