Mỗi bước chân của Tả Bân tiến về phía trước chính là một câu hắn thốt ra, đồng thời cũng là một bước lùi lại phía sau của Lưu Phiến Phiến. Đến khi cô ta không còn lùi được nữa thì Tả Bân vẫn còn tiến được tới, chỉ đưa một tay ra để bóp chặt cổ của cô ta, vì dùng một phần lực tay khá lớn nên gần như là đang nâng cô ta lên cao rồi.
– Cô giết con của tôi, lại giết người phụ nữ tôi yêu. Lưu Phiến Phiến, bây giờ tôi giết cô cũng không đủ để bù đắp lại.
Nhất thời Lưu Phiến Phiến không thể hít thở được, nước mắt lưng tròng vì khó thở vẫn nhìn chằm chằm người đàn ông với đôi mắt hừng hực sát khí, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, cơ hồ muốn nhai tươi nuốt sống cô ta vậy. Hai tay cô ta chính là hy vọng duy nhất để có thể thoát khỏi tay của Tả Bân.
– Lão, lão đại, ngài đừng, đừng cố lừa dối chính mình như vậy chứ? Ngài đừng quên, người thực sự giết chết con của Lãnh Di Mạt chính là ngài!
Dù rất khó thở nhưng Lưu Phiến Phiến vẫn phải gắng gượng nói được hết những lời này, vì chỉ khi bị kích động đúng điểm yếu thì Tả Bân mới không thể tiếp tục cứng rắn áp chế cô ta nữa.
Quả nhiên như dự đoán của cô ta, Tả Bân khi nghe được những lời cáo buộc thì lực tay đã buông lỏng và ném mạnh một cái thả nữ nhân trước mặt ra, cũng vừa cho cô ta chao đảo mấy bước. Lời mà Lưu Phiến đang nói không sai, nếu không có hắn tiếp tay lúc đầu thì cô ta cũng không thể giết con của hắn và Lãnh Di Mạt, nếu không phải hắn ôm chấp niệm với mối thù diệt tộc mà ép cô đến bệnh viện thì cũng không tạo cơ hội cho Lưu Phiến Phiến, mà người đầu tiên muốn giết đứa bé cũng là Tả Bân, suy cho cùng thì đứa bé mất cũng là do một tay hắn gây ra.
Vừa được thả ra, Lưu Phiến Phiến ôm cổ thở lấy thở để. Nhân lúc Tả Bân còn chưa vững tinh thần thì cô ta lại tới kêu oan, kể lể những nỗi uất ức mình đã phải chịu.
– Lão đại, có vẻ lí trí của ngài rõ hơn ai hết ngài và Lãnh Di Mạt vốn dĩ chẳng thể ở bên nhau, nhưng ngài vẫn cố chấp yêu cô ta. Ngài có nghĩ tới gia đình đã chết oan của ngài không? Ngài biết rõ Lãnh Di Mạt là con gái của kẻ thù nhưng vẫn không kìm được lòng rung động trước cô ta. Còn em thì sao? Trong khi em mới là người luôn hy sinh cho ngài, em dâng hết cả trái tim cho ngài, nhưng ngài chưa một lần quay đầu lại nhìn. Chẳng phải vì Lãnh Di Mạt xinh đẹp hơn em sao? Cô ta có nhan sắc toàn vẹn, cô ta cũng không phải vì cứu ngài mà bị hủy dung. Ngài cũng như những người đàn ông khác thôi, đều nhìn từ nhan sắc rồi động lòng, nếu em cũng xinh đẹp như Lãnh Di Mạt, có phải người mà ngài yêu sẽ là em không?
Nói lòng vòng cả một buổi, điều duy nhất mà Lưu Phiến Phiến muốn nói chẳng phải là đang kêu oan cho bản thân vì cứu Tả Bân nên mới bị hủy dung sao. Đây đúng là ràng buộc duy nhất của Tả Bân với cô ta, là điều mà Tả Bân luôn trăn trở trong lòng, cũng là cảm giác áy náy và món nợ của hắn.
– Phiến Phiến, tôi nghĩ cô đã hiểu lầm rồi. Tôi yêu Mạt Mạt không phải vì cô ấy xinh đẹp hay không. Luận tất cả các mặt, đúng là Mạt Mạt đều không thể so sánh với cô, nhưng tôi vẫn chỉ yêu cô ấy, đơn giản vì cô ấy là Lãnh Di Mạt, tôi chỉ cần cô ấy là Lãnh Di Mạt thôi. Tôi đối với cô từ trước đến nay chỉ có cảm giác áy náy và biết ơn, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác. Cho dù không có Mạt Mạt thì tôi cũng sẽ không động lòng với cô. Còn bây giờ thì tôi chỉ biết là cô đã hết lần đến lần khác hãm hại cô ấy vì đố kỵ, cô đã đụng đến giới hạn của tôi là cô ấy thì tôi không thể nương tay với cô nữa. Nhưng vì tôi nợ cô một ân tình nên tôi có thể không giết cô, có điều, từ giờ tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.
Hắn nói đến câu cuối cùng thì Lưu Phiến Phiến càng hoảng loạn hơn nữa, bởi vì một phần cô ta chưa thể hiểu được ý tứ của Tả Bân. Lúc cô ta định chạy theo hỏi lại thì Tả Bân đã quay lưng bỏ đi, chỉ để lại những việc khác cho thuộc hạ làm.
– Lão đại, lão đại, ngài đừng đi! Lão đại! Lão đại!
Hầu Tử bất lực đứng nhìn Lưu Phiến Phiến bị hai tên thuộc hạ lôi đi, sau đó cũng dứt khoát rời đi theo Tả Bân.
Nơi mà Lưu Phiến Phiến bị đưa tới là một phòng biệt giam của Xích Bang, trước giờ chỉ có hai trường hợp bị xử phạt theo hình thức này. Nơi này được thiết kế như một không gian kín với bốn bức tường màu trắng, xung quanh không có một lỗi thoát nào, đến cửa cũng đặc biệt không nhìn ra. Cho dù người bên trong có gào thét lớn đến mấy thì cũng không có ai bên ngoài nghe được. Người bị đưa vào đây cũng không khác gì đang chết dần chết mòn cả, chỉ cách cái chết một bước nữa thôi.
..
Sau khi Tả Bân trở lại thì bắt đầu chấn chỉnh lại toàn bộ từng vấn đề của Xích Bang, bắt đầu từ việc dọn sạch đám tay chân lân la quanh địa bàn Xích Bang của Lương Bằng và Hoắc Lôi, chặt đứt hết chiến tuyến của Ngôn Tô.
Còn về Đan Thạch, cũng có rất nhiều công việc chất đống đợi hắn giải quyết. Những vấn đề mà Ryan không thể tự đưa ra quyết định, những hợp đồng lớn chưa ký kết được hay những cuộc đàm phán còn chưa sắp xếp được lịch hẹn.
Mỗi ngày trôi qua của Tả Bân đều giành hết cho công việc, nếu không phải bay vòng khắp các địa bàn của Xích Bang thì cũng là bận rộn đến nửa đêm với đống văn kiện của Đan Thạch. Đến thời gian nghỉ ngơi cũng hạn chế rất nhiều. Như vậy cũng tốt, ít ra hắn cũng không còn thời gian để thất tình hay suy sụp nữa. Nhưng hắn chưa từng ngừng việc tìm kiếm Lãnh Di Mạt, mỗi ngày đều dùng mọi phương pháp để tìm thông tin về cô, chỉ là càng tìm càng mờ mịt hơn.
– Phía Ngôn Tô đã có tin tức gì của Ngôn Dực chưa?
Hầu Tử đứng bên bàn làm việc vừa trình báo cáo tổng kết công việc lên cho Tả Bân thì đã nghe hắn hỏi về chuyện tìm người. Cũng không khác gì với những lần trước, thời gian qua Tả Bân đều lấy cơ sở từ việc tìm Ngôn Dực để tìm ra Lãnh Di Mạt, cũng giống như Ngôn Tô đang huy động cả Hồng Bang tìm Ngôn Dực.
– Lão đại, vẫn không có tin tức gì. Ngôn Dực giống như bốc hơi khỏi trái đất vậy. Cả thông tin ghi chép của hệ thống tình báo cũng mất sạch không để lại dấu vết gì.
Động tác ký tên của Tả Bân đã dừng lại sau khi ký xong tập văn kiện cuối cùng. Hắn lại rơi vào trầm lặng vài giây, giống như đang suy ngẫm gì đó.
– Có thể trốn kỹ như vậy thì nhất định là đã thay đổi thân phận rồi. Cho dù cậu ta có thay đổi thân thế gì như thế nào đi nữa cũng nhất định phải tìm ra cho tôi.
Ngôn Dực có thể không giỏi những việc giết chóc trong Hồng Bang nhưng lại rất giỏi chơi trò mất tích. Trước đây Ngôn Tô đã mất cả thời gian một năm trời mới tìm được cậu ta.
Nhưng Tả Bân không tin hắn lại không thể tìm được Ngôn Dực, cho dù anh ta có trốn đến hành tinh khác hay trốn xuống địa ngục thì hắn nhất định cũng sẽ đào cho ra để đưa Lãnh Di Mạt của hắn bị anh ta bắt về.