Chương 319:
Nhưng ông ta rốt cuộc cũng là người từng trải, chỉ ngẩn ra mấy giây thì đem tầm mắt dời đến trên người của Thịt Bò, động tác nhẹ nhàng sờ nó, ánh mắt ôn hòa, hỏi: “Nói một chút về tình hình của nó.”
“Nó uống chút rượu.” Mộ Tấn Dương trả lời ngắn gọn súc tích.
Diệp Du Nhiên từ ngoài cửa đi vào, vừa nghe câu này của Mộ Tấn Dương, vẻ mặt lộ ra sự kinh ngạc đi tới, sau khi đến gần, vẫn chưa kịp nói chuyện thì đã ngửi được mùi rượu từ trên người anh.
Cô khẽ nhíu mày, Mộ Tấn Dương là một người thích sạch sẽ, tuy không nghiêm trọng, nhưng cũng sẽ không làm cho trên người mình mang mùi rượu nặng đến thế, hơn nữa, bộ đồ vest trên người anh cũng có chút nhăn nhúm.
Tối qua anh… đã uống rất nhiều rượu?
Diệp Du Nhiên khẽ cắn môi, thì ra anh tức giận như vậy…
Bác sĩ nhìn thấy Diệp Du Nhiên ở đằng sau Mộ Tấn Dương, hỏi một câu: “Vợ cậu à?”
“Phiền ông kiểm tra nhanh một chút, tôi rất bận.” Mộ Tấn Dương nhíu mày, giọng nói lạnh lùng.
Gương mặt của bác sĩ lộ ra vẻ ngạc nhiên, vừa nhìn đã biết là cãi lộn, trên trán của cô gái còn dán băng gạt, trên người của người đàn ông còn có mùi rượu, còn để cho chó cũng uống rượu.
Có lẽ là bạo lực gia đình?
Bác sĩ lắc đầu, ôm lấy Thịt Bò đi vào bên trong kiểm tra.
Mộ Tấn Dương cũng muốn đi theo vào trong thì cảm giác được ống tay áo của mình bị một lực kéo rất nhỏ.
Anh rũ mắt liếc nhìn, đập vào mắt là ngón tay trắng nõn của Diệp Du Nhiên.
Ngón tay trắng nõn thon dài, đối lập với ống tay áo vest màu đen, càng lộ ra vẻ dị thường chói mắt.
Mộ Tấn Dương dừng lại một chút, mím chặt môi, sắc mặt lạnh lùng hất tay của Diệp Du Nhiên ra.
Diệp Du Nhiên nhìn thấy tay mình bị hất bỏ, giật mình, mới phản ứng lại, bản thân bị Mộ Tấn Dương bỏ rơi rồi.
“Mộ Tấn Dương…”
Cô bị Huỳnh Tiến Dương quấy rầy, lại xảy ra tai nạn xe, mà anh không them nhận điện thoại của cô, trong lòng có cảm giác không thoải mái, trong giọng nói cũng mang theo một cảm giác ủy khuất nói không ra.
Mộ Tấn Dương nghe ra sự oan uổng trong giọng nói của cô, cả người cứng đờ, nhẫn nhịn muốn quay đầu liếc nhìn cô, đi vào trong phòng kiểm tra.
Diệp Du Nhiên biết anh tức giận, tuy bản thân cũng ủy khuất, nhưng tối qua là do cô không đúng trước, không nên quên đi lời dặn của anh.
Cô đi theo sau Mộ Tấn Dương đi vào phòng, cô cũng rất lo lắng cho Thịt Bò.
Mộ Tấn Dương nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, sắc mặt càng thêm kém, nếu là bình thường, anh đối với cô như vậy, cô sớm đã phất tay bỏ đi rồi, cũng không muốn cãi lộn với anh.
Mà bây giờ, cô lại nhẫn nhịn, còn đi theo anh vào trong.
Là bởi vì làm chuyện có lỗi với anh, cho nên chột dạ sao?
Nghĩ đến khả năng đó, Mộ Tấn Dương có cảm giác muốn giết người.
Ở bên này, bác sĩ đã kiểm tra xong cho chú chó, nhìn một trước một sau như mới vừa cưới nhau ở trong phòng, giọng nói không nhịn được có vài phần trách cứ: “Dạ dày của chú chó này vốn dĩ rất yếu, đã mua nó về rồi, quyết định muốn nuôi nó thì phải có trách nhiệm, hành hạ nó như vậy thì sớm muộn cũng…”
Lời nói sau cùng, bác sĩ cũng không nói hết, nhưng Mộ Tấn Dương và Diệp Du Nhiên đều hiểu rõ.
Diệp Du Nhiên tiến lên trước, căn thẳng hỏi một câu: “Có thể điều trị được không ạ?”
“Để ở đây quan sát mấy ngày, rồi hai người đến đem về.” Bác sĩ vừa nói, vừa xoay đầu nhìn Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên nghe thấy thế thì gật đầu, cúi đầu nhìn Thịt Bò không có chút sức sống nào, đưa tay ra nhẹ nhàng sờ đầu nó.