Chương 291:
Ăn cơm xong, Diệp Du Nhiên và An Hạ một trước một sau đi vào công ty.
Nửa đường thì gặp Diệp Nguyên Minh.
“Giám đốc Diệp.” Diệp Du Nhiên dừng bước, mặt mang theo ý cười nhìn ông ta.
Sắc mặt Diệp Nguyên Minh không phải rất tốt nhưng trên đường người qua lại nhiều, còn có rất nhiều nhân viên Diệp thị, mạnh mẽ nặn ra một nụ cười: “Diệp Nguyệt.”
“Đối với tiệc ký giả hôm qua, tôi cũng rất có lỗi.” Diệp Du Nhiên hơi nâng cằm lên, vẻ mặt không hề có ý xin lỗi.
Sắc mặt Diệp Nguyên Minh cứng đừo, không đợi ông ta nói, Diệp Du Nhiên đã nhìn chằm chằm ông ta, nói tiếp: “Đời người luôn có chuyện tốt chuyện xấu, không như ý mới là trạng thái bình thường của đời người, nếu như mọi chuyện đều như ý, ngược lại lại không tốt. Giống như chuyện tôi gặp phải trước đây vậy, nhưng may là bây giờ ông nội vẫn bằng lòng tin tưởng tôi.”
Mà những người nhà họ Diệp này, tính kế tính tới tính lui muốn đuổi cô ra khỏi nhà họ Diệp, nhưng bây giờ cô vẫn yên ổn ở lại Diệp thị, hơn nữa còn lấy được cổ phần của ba để lại trước đây.
Lời vừa dứt, biểu cảm trên mặt Diệp Nguyên Minh cũng gắng gượng được nữa, trực tiếp phất tay rời đi.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng cười một tiếng, như vậy đã không gượng được nữa rồi à? Xem ra những sóng gió ông ta trải qua vẫn còn quá ít.
Chỉ là chuyện buổi tiệc tiếp đãi ký giả đã khiến Diệp Du Nhiên liên tưởng đến chuyện ba mình.
Ba là một người rất chính trực thiện lương, cô luôn tin tưởng vững chắc như vậy.
Vợ mất gần mười năm cũng không tái hôn, không những không có bạn gái mà còn chăm sóc, nuôi lớn con gái chu đáo, ông luôn chu toàn mọi mặt, cố gắng làm việc, sao có thể làm ra chuyện đó.
Mà hành động lần này của Diệp Nguyên Minh khiến Diệp Du Nhiên cảm thấy, năm đó ba bị bỏ tù có phải cũng vì ông đã khiến người khác cảm nhận được sự uy hiếp nên họ mới hãm hại ông?
Nếu như giả thiết này được thành lập thì chỉ có thể là người nhà họ Diệp hãm hại ba cô.
Trong lúc nhất thời, Diệp Du Nhiên chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Cho dù ba và Diệp Nguyên Minh không cùng một mẹ sinh ra nhưng chí ít cũng có quan hệ huyết thống, hơn nữa…
Diệp Du Nhiên hơi ngửa đầu, thở phào một hơi, đè nến cảm giác chua xót đến hít thở không thông từ đáy lòng.
Nếu thật sự là người nhà họ Diệp làm thì cô sẽ không bỏ qua cho họ đâu.
Đáy mắt Diệp Du Nhiên lướt qua một tia kiên định, sau khi ổn định lại tâm trạng mới về công ty.
Đến khi cô tan làm, An Hạ đột nhiên thần bí cười hề hề chạy tới: “Tử Nguyệt, trong nhóm lớp có nói muốn hẹn gặp bạn bè.”
Diệp Du Nhiên ngạc nhiên một lát mới nói: “Bạn học cấp ba?”
“Ừm…” Vẻ mặt An Hạ có chút do dự, dù sao với Diệp Du Nhiên mà nói, ký ức cuối cùng về những năm cấp ba cũng không tốt đẹp.
Diệp Du Nhiên ngưng thần suy tư, An Hạ cho rằng mình đã kích động tới chuyện đau lòng của cô liền vội vàng nói: “Bọn họ tương đối nhạt nhẽo, năm nào cũng tổ chức gặp mặt một lần, dù sao tớ cũng chưa đi lần nào.”
Thực ra cô ấy từng đi một lần, kết quả toàn bộ quá trình đều bị người khác truy hỏi chuyện Diệp Du Nhiên.
Hơn nữa, những người đó nói toàn những lời khó nghe, mặc dù An Hạ có lòng muốn thanh minh với họ, nhưng chỉ cần cô vừa mở miệng thì sao cũng không nói lại được họ.
Vì thế, mấy năm sau cô đều không đi nữa nhưng thi thoảng cũng sẽ đọc tin nhắn trong nhóm mọi người nói chuyện.
Chuyện sẩy thai xảy ra vào một tháng cuối cùng của cấp ba, trước đó Diệp Du Nhiên vẫn luôn ở đẳng cấp nữ thần.