Chương 257:
Diệp Du Nhiên cũng không có tâm trạng lắm, ăn nửa bát cháo, trái lại là Mông , cũng không biết có phải Cố Hàm Yên nói cô ta cái gì không, thế mà không tiếp tục làm phiền Diệp Du Nhiên nữa.
Ăn cơm xong, Diệp Du Nhiên vừa thu dọn đồ xong thì Mộ Tấn Dương đến.
Anh không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc phong phanh một chiếc áo sơ mi màu đen, tóc hơi rối, còn hơi chút thở dốc, nhìn ra được đến rất vội.
“Tấn Dương.”
Diệp Du Nhiên theo tiếng gọi vui mừng của Cố Hàm Yên mà quay đầu lại, nhìn thấy chính là dáng vẻ Mộ Tấn Dương như vậy.
Ánh mắt Mộ Tấn Dương miễn cưỡng lướt qua Cố Hàm Yên, sau đó rơi lên trên người Diệp Du Nhiên, ánh mắt nhìn kỹ từ trên xuống dưới, khi chạm đến khuôn mặt của cô, sắc mặt liền trầm xuống.
Diệp Du Nhiên đặt đồ vật trong tay xuống, cười nhìn anh: “Anh đến rồi.”
“Xảy ra chuyện gì? Ai đánh em?” Mộ Tấn Dương nhanh chóng đi đến, lông mày nhíu chặt, đưa tay muốn sờ mặt cô, nhưng nhìn mặt cô sưng to như vậy, bàn tay liền đặt xuống trán của cô, giúp cô khẽ vuốt tóc rối trên trán.
Thấy Mộ Tấn Dương vừa đến, tất cả lực chú ý đều đặt trên người Diệp Du Nhiên, Cố Hàm Yên mấp máy môi: “Xin lỗi, là Mông quá kích động…”
Nghe thấy giọng nói của Cố Hàm Yên, lúc này Mộ Tấn Dương mới quay đầu nhìn Cố Hàm Yên.
Chuyện xảy ra trước đó, Diệp Du Nhiên đã nói với anh trong điện thoại, ánh mắt anh nhìn về phía Cố Hàm Yên nhiều thêm một chút lo lắng: “Vết thương sao rồi?”
“Không sao.” Cố Hàm Yên lắc đầu.
Mộ Tấn Dương gật đầu: “Cảm ơn.”
Cố Hàm Yên ngước mắt nhìn anh, từ từ mở miệng: “Tôi biết Du Nhiên rất quan trọng đối với anh, nếu như cô ấy bị thương, anh sẽ rất đau lòng…”
Trên đầu cô ta còn quấn băng gạc, sắc mặt trắng bệch, nhưng giọng điệu lại thành khẩn, nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm động.
Diệp Du Nhiên rất khó coi Cố Hàm Yên này và Cố Hàm Yên trước đó ở Diệp Thị nói với cô ‘Cô không xứng với anh ấy’ là một người.
Chênh lệch quá lớn.
Cô không tự chủ nhích lại gần bên cạnh Mộ Tấn Dương.
Mặc dù ánh mắt Mộ Tấn Dương đặt ở trên người Cố Hàm Yên, nhưng khi Diệp Du Nhiên đến gần anh, anh trở tay nắm lấy bàn tay cô.
Trong lòng Diệp Du Nhiên không nhịn được cảm thấy ám áp, mím môi cúi đầu không nói gì, yên lặng nghe anh và Cố Hàm Yên nói chuyện.
“Hàm Yên của chúng tôi không giống một số người, cô ấy chính là một người có tình có nghĩa, ngài Mộ…” Mông vẫn luôn đứng ở bên cạnh không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói, nhưng nói một nửa lại bị chặn ngang.
Mộ Tấn Dương nghiêng đầu nhìn cô ta một cái, ánh mắt xa lạ: “Cô là ai?”
“Tôi…” Mông bị chặn nghẹn họng, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười: “Tôi là Mông , người đại diện của Hàm Yên, chúng ta từng gặp nhau ở nước ngoài.”
Hai mắt Mông khẽ mở to, dường như rất hi vọng anh có thể nhớ ra cô ta.
Mộ Tấn Dương thản nhiên liếc nhìn cô ta một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Cố Hàm Yên: “Nếu cô không có chuyện gì, vậy chúng tôi đi về trước.”
Ánh mắt của anh lạnh nhạt mà xa cách, dường như lo lắng vừa mới xuất hiện chỉ là ảo giác.
Tay giấu trong chăn của Cố Hàm Yên không tự chủ được nắm chặt, hai tay siết chặt vào nhau.
Cô ta phải sử dụng sức lực thật lớn mới khống chế được biểu cảm trên mặt mình: “Ừ, đã không còn sớm rồi, các anh về nghỉ ngơi trước đi, nhất định hôm nay Du Nhiên cũng bị sợ hãi rồi.”