"Ba."
Cổ Linh Linh lo lắng nhìn ba mình, những nhân vật chủ chốt của chi thứ hai, căn bản đã bị Vương Bác Thần giết sạch rồi.
Vậy thì cuộc liên hôn của cô với nhà họ Lâm cũng có thể giải trừ.
"Chờ ba về, trông chừng người chi chứ hai."
Cổ Hách thấp giọng dặn dò.
Cổ Linh Linh gật đầu, cô đột nhiên cảm thấy ba hình như đã thay đổi, chú hai với ông hai đã chết, mà vẻ mặt ba lại có chút thoải mái, cô không biết mình có lầm không.
"Ông Tông, chuyện ở đây giao cho ông trước."
Cổ Hách đưa mắt ra hiệu, nhìn người chi thứ hai.
Tông Hán hiểu mặc dù Cổ Chí Tu và Cổ Hàn đã chết, nhưng mọi chuyện còn lâu mới kết thúc, việc đoạt quyền không dễ dàng như vậy.
Chi thứ hai đã hoạt động nhiều năm như vậy, không thể nào có chuyện chịu ngồi yên, sớm đã câu kết với nhau thành một tập thể lợi ích, trước hết phải giải quyết dứt khoát, khống chế lại, tránh gây ảnh hưởng lớn.
"Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì."
Vương Bác Thần mỉm cười, để Ninh Danh ở lại để giúp đỡ.
Ông Vương và ông Lưu đều nhìn Cổ Hách. Họ vốn là người của chi thứ hai, bây giờ Cổ Chí Tu và Cổ Hàn chết rồi, họ cần phải đưa ra chọn lựa.
Cổ Hách làm con rối nhiều năm như vậy, tuy rằng có sắp xếp của chính mình, nhưng so với chi thứ hai vẫn không đáng kể.
Có thể nói, cung phụng nhà họ Cổ chủ yếu là người của chi thứ hai, nếu thế lực của Cổ Hách trấn áp được những người này thì ông ta đã sớm ra tay rồi, sao phải đợi đến bây giờ mượn lực bên ngoài?
"Cổ gia chủ, đi thôi."
Vương Bác Thần nhìn Cổ Hách với ánh mắt thú vị, ông già này không hề đơn giản, tuy thực lực chỉ ở mức trung bình nhưng kỹ năng diễn xuất của ông ta thực sự rất xuất sắc.
Nhiều năm như vậy cũng không bị chi thứ hai phát hiện, đúng là cáo già.
"Hừ."
Cổ Hách vẫn đang diễn, hừ một tiếng, đi về phía cấm địa.
Lão già này đúng là thích diễn.
Không thưởng cho ông ấy một cái giải ảnh đế thì thực sự có lỗi với kỹ năng diễn xuất của ông ấy.
Khi không còn nhìn thấy người nhà họ Cổ, Cổ Hách mới dừng lại và cười nói: "Thần chủ, lần này cảm ơn ngài rất nhiều, nếu không có sự giúp đỡ của ngài thì nhà họ Cổ e là thực sự xong đời rồi."
Vương Bác Thần nói đùa: "Diễn một vở kịch tình cảm đau khổ nhiều năm như vậy có cảm tưởng thế nào? Có phải là lừa cả chính bản thân mình không?"
Cổ Hách không hề cảm thấy ngượng ngùng, diễn nhiều năm như vậy, giờ mặt dày hơn bất cứ thứ gì, cười nói: "Đây cũng là chuyện không thể tránh được. Nếu bọn Cổ Hàn có thể khiến nhà họ Cổ tốt hơn, tôi cũng không ra hạ sách này."
"Ban đầu, tôi thực sự không quan tâm đến những chuyện này. Dù sao thì cũng đều là người nhà họ Cổ. Chỉ cần nhà họ Cổ tốt đẹp là được. Nhưng qua nhiều năm, nhà họ Cổ càng ngày càng lụn bại. Tôi không thể trơ mắt nhìn nhà họ Cổ bị họ huỷ hoại, chỉ có thể cố nén nỗi đau. Cho dù thế nào, lần này chúng ta cũng hợp tác rất ăn ý không phải sao?"
Vương Bác Thần nửa đùa nửa thật nói: "Theo tôi biết, bảy đại thế gia đã kết thành liên minh, tình trạng hiện giờ với bên quốc chủ như lửa với nước. Nếu như nhà họ Cổ các ông nghịch nước thì e là sẽ bị xé thành trăm mảnh đấy?"
Cổ Hách nghiêm túc nói: "Ý trời không đứng về phía bảy đại thế gia, đây chỉ là con đường tự hủy diệt. Theo suy nghĩ của tôi, bảy đại thế gia nên nghe theo lời tổ tiên, từ bỏ quyền lực thế tục, giữ lấy sự khiêm nhường, như thế thì mới tiếp tục tồn tại được. bảy đại thế gia tồn tại đã mấy trăm năm, đều dựa vào sự khiêm tốn."
"Bây giờ những người này lại không cam tâm giữ gìn sự khiếm tốn ấy nữa, muốn giành được vị trí đó thì làm sao có thể không thua được? Hơn nữa, nếu bảy đại thế gia hỗn loạn, sẽ là một thảm họa đối với nước R. Năm ấy cha tôi hi sinh để xây dựng đất nước này, sao tôi có thể làm trái lại ước muốn của ông cụ, để cho bọn họ làm xằng làm bậy?"
Vương Bác Thần điềm nhiên nói: "Nếu như nhà họ Cổ ông có thể giữ được như vậy vĩnh viễn không nhúng tay vào quyền lực thế tục, vậy nhà họ Cổ ông và quốc gia cùng tồn cùng vong thì đã sao? Là thế gia võ đạo, thứ chúng ta theo đuổi không phải quyền lực thế tục. Giờ những người này bị quyền lực làm cho mù quáng, bỏ gốc lấy ngọn. Thật là ngu ngốc."