Tất cả mọi người ngây ra như phỗng mà nhìn Triệu Hoa Cường.
Ai cũng không ngờ mạng của Triệu Hoa Cường là do Vương Bác Thần đã cứu.
Sắc mặt Bắc Vinh Long âm trần vô cùng, quả thật có thể nhỏ ra mực.
Ông ta nghìn tính vạn tính, nhưng có làm như thế nào cũng không tính được chuyện Vương Bác Thần và Triệu Hoa Cường lại có một mối quan hệ như thế.
Ông ta cảm thấy ngày hôm nay thể hiện của mình mất sạch.
Để người khác đánh còn chưa tính, còn bị người ta đặt dưới chân đá qua đá lại.
Ngay cả người mà ông ta gọi tới cũng là do Vương Bác Thần cứu mạng, đây không phải là đánh vào mặt ông ta thì là gì nữa?
Nhục nhã, khó xử, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc làm trong lòng Bắc Vinh Long như có một thanh đao hung hăng khuấy động, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát.
Trình Lâm không thể chấp nhận sự thật này, lạnh giọng quát: “Triệu Hoa Cường, ông có còn kỷ cương pháp luật hay không hả? Ông đừng quên ông chính là nhân viên của quốc gia, không phải là chó của ai hết. Ở trước mặt nhiều người như thế, ông lại quỳ xuống với cái thằng con riêng này, luôn miệng nói mạng là của cậu ta, ông có còn kỷ luật không hả.”
“Cục trưởng Triệu, ông nhất thời xúc động chúng tôi có thể hiểu, nhưng mà đừng quên ông là cục trưởng nước R, là người phụ trách tối cao cho sự an toàn của thủ đô."
“Chỉ là một đứa con riêng mà thôi, cho dù có cứu mạng ông, nhưng khi so sánh với quốc gia thì có đáng là gì chứ?”
“Cục trưởng Triệu, chẳng lẽ quốc gia bồi dưỡng ông là để ông làm chó cho ai đó, chẳng lẽ ông cam tâm tình nguyện làm chó như vậy à?”
Hành động của Triệu Hoa Cường đã chọc giận tất cả mọi người.
Những người này ăn nói rất hùng hồn, hận không thể xông lên tát mấy cái vào miệng Triệu Hoa Cường.
“Loại người như ông phản bội tín ngưỡng của quốc gia, làm chó cho một đứa con riêng như thế này, quen biết ông đúng là sự sỉ nhục với chúng tôi.”
Đám quan chức giàu có lúc này rốt cuộc cũng đã tìm được chỗ để phát tiết, lớn tiếng mắng chửi.
Lúc này, cả đám bọn họ như là mất trí nhớ tập thể, quên mất mục đích đến nhà họ Vương là vì đê nịnh bợ nhà họ Vương, lấy lòng nhà họ Vương.
Vương Bác Thần ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn đám người này, anh thản nhiên nói: “Đứng dậy mẹ đi, ông đã không có tư cách quỳ với tôi.”
Triệu Hoa Cường chua xót đứng dậy, có mấy lần muốn mở miệng cầu xin Vương Bác Thần tha thứ cho mình, nhưng mà chung quy vẫn không dám lên tiếng.
“Thưa ngài, ngài có việc dặn dò, cho dù Tam Cẩu có liều cái mạng này thì cũng sẽ làm cho ngài, cầu xin ngài cho Tam Cẩu một cơ hội.”
Triệu Hoa Cường khẩn cầu.
“Đưa người của ông đi đi, chuyện của tôi, ông không xứng để quản.”
Trên mặt Vương Bác Thần không có biểu cảm gì.
“Cảm ơn ngài đã không giết, Tam Cẩu hiểu rồi.”
Triệu Hoa Cường đau khổ đáp một tiếng, ông ta biết mình đã khiến ngài phải thất vọng, không phải là đến đây đối phó với ngài làm ngài thất vọng, mà là ông ta đã xuất hiện ở đây vì lợi ích.
Trong giọng nói của Vương Bác Thần đều mang theo sự thất vọng: “Nói lời thì phải giữ lấy lời, nếu như làm sai thì phải chịu phạt.”
Triệu Hoa Cường lại xoay người, cúi đầu, vô cùng hối hận: “Thưa ngài, Tam Cẩu hiểu rồi.”
Sau đó, ông ta cầm lấy cây gậy cảnh sát tàn nhẫn đánh gãy chân trái và cánh tay trái của mình, đau đến nỗi sắc mặt trắng bệt: “Thưa ngài, Tam Cẩu sai rồi."
“Cút đi!"
Giọng nói của Vương Bác Thần không lớn, cũng rất bình tĩnh, vậy mà lúc này lại mang theo một tia sát khí khiến người khác phải sinh ra cảm giác sợ hãi.
Bởi vì một câu nói của Vương Bác Thần, vậy mà Triệu Hoa Cường lại trực tiếp đánh gãy một cánh tay và một chân của mình.
Bọn họ hoảng sợ nhìn cảnh tượng này, có vài người bị dọa đến nỗi chân run rẫy, đứng cũng đứng không vững.
Người nào nhát gan một chút thì trực tiếp bị khí thế của Vương Bác Thần dọa sợ tè cả ra quần.
Triệu Hoa Cường tái nhợt cả mặt mà nhìn về phía bọn người Bắc Vinh Long, biểu cảm nhăn nhó cố gắng nặn ra một nụ cười với bọn họ: “Làm chó à? Có thể làm chó cho anh Vương, đó chính là vinh hạnh của Triệu Hoa Cường tôi, tôi thật sự rất muốn làm chó cho anh Vương, đáng tiếc là tôi không có tư cách.”