Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ngờ Trần Quốc Vinh – ông cụ nhà họ Trần đã chết lại xuất hiện sống sờ sờ ở trước mặt đám người Tưởng Mẫn. Tưởng Mẫn vốn đang thản nhiên, lập tức sợ đến mức từ trên ghế đứng phắt dậy, gương mặt trắng bệch nhìn về phía Trần Quốc Vinh.

Trần Trạch Khôn còn sợ đến mức lùi lại mấy bước, gương mặt trắng bệch, há hốc mồm không nói được lời nào.

Không ai dám tin, Trần Quốc Vinh rõ ràng đã bị độc phát mà chết, sao còn sống lại?

"Không, không thể nào. Sao… sao ông chưa chết?"

Hai tay Tưởng Mẫn run rẩy. Bà ta tự Thế Duệ n kế hoạch tất cả những chuyện này, thuốc độc mà bà ta đưa cho Trần Hương Lan tuyệt đối có thể độc chết Trần Quốc Vinh.

Nhưng vì sao… lão già Trần Quốc Vinh này còn chưa chết!

Bà ta đột nhiên nhìn về phía Trần Hương Lan, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ ăn cây táo, rào cây sung. Có phải mày không hạ độc, đúng không?"

Trần Hương Lan hét to: "Không, không thể nào, không thể nào. Con đã hạ độc, con đã hạ độc rồi."

Trần Trạch Khôn quát lên giống như phát điên: "Ông ta vẫn chưa chết, vì sao ông còn chưa chết, vì sao còn chưa chết?"

Mộc Lai đã sớm bị dọa sợ rồi, vội vàng quỳ xuống đất, chỉ vào Tưởng Mẫn nói: "Ba, đây là ý của mẹ con, không liên quan gì đến chúng con. Là bà ấy muốn cướp gia sản nhà họ Trần, tất cả đều là ý của bà ấy, con và Hương Lan bị ép thôi."

"Thật sự là các người. Đám súc vật các người lại muốn hại chết ông ngoại!"

Lúc trước, Triệu Thanh Hà chỉ nghi ngờ, bây giờ nghe bọn họ tự mình thừa nhận, cô lập tức nổi giận không biết trút vào đâu. Những người này quả thật là hoàn toàn mất trí rồi.

"Tôi không chết, có phải các người rất thất vọng?"

Trần Quốc Vinh lại không quá phẫn nộ, rên gương mặt vẫn có vẻ cực kỳ bình tĩnh, chỉ có ánh mắt là không giấu được vẻ thất vọng.

Cho người ta cảm giác giống như giếng cổ sâu không lường được, không hề có gợn sóng, lại khiến người ta cảm giác như một ngọn núi lớn ép qua.

Trần Quốc Vinh có thể khiến nhà họ Trần từ gia tộc nhỏ trước đây thành gia tộc lớn có tài sản hàng nghìn tỷ như bây giờ, cũng trở thành một trong Tam Hùng ở Ma Đô, ông ta đương nhiên phải có thủ đoạn và sự thông minh hơn hẳn người thường.

Lúc này, ông ta phát ra khí thế của người nắm quyền lực lớn lâu ngày mà hoàn toàn không che giấu, làm đám người Tưởng Mẫn không khỏi cảm thấy khủng hoảng.

"Tôi thật sự đã trúng độc, còn suýt chết nữa. Nếu không phải Bác Thần cho tôi uống canh tăng thọ , sợ rằng tôi đã không nhìn thấy được tâm địa xấu xa của các người!"

"Canh tăng thọ?"

Triệu Thanh Hà nhất thời sửng sốt.

Canh tăng thọ là thuốc nước do Vương Bác Thần điều chế cho Trần Quốc Vinh để chữa trị bệnh ung thư của ông ta.

Không ngờ nó còn có tác dụng giải độc, phát huy công dụng ở đây.

Hoa Mạnh Trường chấn động nói: "Canh tăng thọ? Không ngờ sư phụ có thể điều chế ra canh tăng thọ? Canh tăng thọ còn có tên là thuốc giải độc, có thể giải được tất cả các loại độc. Tôi nghe đồn nó là thuốc tốt giải độc do thần y Hoa Đà khổ sở nghiên cứu suốt mười năm, mới nghiên cứu ra được, có thể giải được tất cả thuốc độc trên đời. Nhưng nó đã sớm bị thất truyền. Không ngờ sư phụ tôi lại điều chế ra được thuốc này?"

"Nói linh tinh!"

Tưởng Mẫn căn bản không tin sẽ có loại thuốc thần này, thất vọng cười lạnh nói: "Chắc chắn là do con ăn cây táo, rào cây sung này không hạ độc! Cho dù là thuốc giải độc do Hoa Đà nghiên cứu ra thì sao chứ? Còn có thể giải được độc bây giờ sao? Cho nên rõ ràng là con chó Trần Hương Lan này không hạ độc!

"Trần Quốc Vinh, ông không chết thì có thể làm gì chứ? Ông tưởng ông vẫn còn là ông năm đó sao? Bây giờ cả nhà họ Trần đều bị tôi khống chế. Nếu ông không chết, vậy tôi sẽ giết chết ông một lần nữa! Hạ Thế Duệ đã trở về, nhà họ Trần nhất định sẽ nhà tan cửa nát! Nếu ông không chết, vậy tôi sẽ lần lượt giết từng người này ở ngay trước mặt ông!"

"Tưởng Mẫn, bà thật độc ác! Tôi nể tình là người một nhà, vẫn cho bà cơ hội, cho mấy người cơ hội! Bà tưởng tôi không biết bà và Hạ Thế Duệ có quan hệ mờ ám à? Chỉ là tôi già rồi, tôi chỉ muốn sống yên ổn lúc tuổi già thôi!"

Hai mắt Trần Quốc Vinh nheo lại, dường như đang cố nén giận, nói tiếp: "Tôi đã từng cho các người cơ hội, là các người không quý trọng! Lão Ngô, ra đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK