Triệu Thanh Hà nhẹ giật mình, cô xoay người, nhìn thấy Vương Bác Thần đang đứng ở cửa.
Nhớ đến những lời mà mình đã nói, trong lòng run lên, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Nhưng mà cô vẫn cố nhịn, giả vờ lạnh lùng nói: “Anh đến đây làm gì, nơi này không chào đón anh, cút ra ngoài cho tôi.
Vương Bác Thần không quan tâm, anh dứt khoát bước đến ôm Triệu Thanh Hà vào lòng, dịu dàng nói: “Thanh Hà, tội tình gì em phải khổ như vậy chứ, anh đều biết cả rồi.”
Lan Tầm nhảy nhảy mắt với Vương Bắc Thần, sau đó lặng lẽ đi ra ngoài rồi khép cửa lại.
Nghe thấy lời nói của Vương Bác Thần, Triệu Thanh Hà cũng không nhịn được nữa rồi, cô ôm chặt lấy Vương Bác Thần và khóc nói: “Tại sao anh lại đến đây chứ, anh có biết là em đã phải cố gắng đến cỡ nào mới có thể làm đến bước này, tại sao anh còn trở về"
Vương Bác Thần xúc động nói: “Đồ ngốc này, em cho rằng mình làm như vậy thì có thể giúp anh hả, em sẽ chỉ càng khiến anh phân tâm mà thôi”
Lúc này, Triệu Thanh Hà cảm nhận được sự ấm áp từ lồng ngực của Vương Bác Thần, một câu trách cứ cũng không nói nên lời.
Cô có thể hiểu được ý của Vương Bác Thần, vì để có được vị trí thần chủ này mà không biết anh đã phải trả giá bao nhiêu, không biết tính mạng gặp phải nguy hiểm bao nhiêu lân.
Triệu Thanh Hà khóc nói: “Ông xã à, em không muốn anh phải làm thần chủ gì cả, em cũng không cần anh phải đi cứu thế giới, em chỉ muốn gia đình chúng ta bình an mà thôi. Em chẳng có nhiều mong muốn, em cũng không muốn có vinh dự gì hết, chỉ cần anh bình yên là em đã vui rồi, anh có biết không?”
“Thật ra thì từ buổi hôn lễ đó là em đã đoán được thân phận của anh, nhưng em lại không dám thừa nhận, bởi vì anh là thần chủ, mà em chỉ là một đứa con gái có gia cảnh bình thường, em sợ mình không xứng với anh, cho nên em đã không ngừng cố gắng, nhưng em phát hiện là cho dù anh là thần chủ thì vẫn có rất nhiều kẻ thù.
“Em không dám tưởng tượng anh đã đến bằng cách nào, em thật sự rất thương anh, nhưng em không thể giúp gì cho anh. Lúc ở nhà họ Trần, em đã biết là anh bị oan, nhưng em muốn thừa cơ hội đó để anh rời khỏi em, để anh không còn phải phân tâm vì em... ông xã, em xin lỗi, em không nên nói những lời nói ấy khiến anh tổn thương.
Vương Bác Thần nhẹ nhàng vỗ vai cô: “Không phải là anh không muốn buông bỏ, mà là anh không thể, có rất nhiều chuyện anh không nói với em là vì sợ em lo lắng. Đồ ngốc này, chỉ cần các em không có chuyện gì thì anh sẽ không phân tâm, em càng như vậy thì anh càng không thể tập trung được.
Triệu Thanh Hà hối hận rồi, cô cảm thấy hình như là mình đã làm sai.
Vương Bác Thần giả vờ tức giận: "Em hay lắm, em đã sớm đoán được mà còn ra vẻ như là không biết, có phải là xem anh như kẻ ngốc mà đùa nghịch không hả?”
Triệu Thanh Hà nín khóc mỉm cười, cô đánh nhẹ vào Vương Bác Thần: “Ai bảo anh đột nhiên lại trở thành thần chủ chứ, em cũng không dám tin mà. Lúc đầu khi em cứu anh,
trông anh nhếch nhác như thế, không ngờ là mấy năm sau gặp lại anh liền vụt một cái trở thành thần chủ.”
“Mẹ còn đặc biệt dặn dò em là không được vạch trần anh, có lẽ anh giấu diếm thân phận là bởi vì có nỗi khổ tâm, cho nên bọn em cũng chỉ có thể đóng kịch cùng anh. Còn nữa, có một chuyện em vẫn luôn thắc mắc, lúc trước Hồ Hách liên lạc với anh bằng cách nào thế, ngay cả em cũng không biết phương thức liên lạc của anh.
Vương Bác Thần nghiêm túc nói: “Thanh Hà, những chuyện mà anh sắp nói với em đây, em biết là được rồi, không cần phải nói ra bên ngoài. Bắt đầu kể từ khi Hồ Hách gây khó dễ cho em, tất cả những thứ này đều là một kế hoạch, ban đầu trước khi anh trở về thì đã chào hỏi trước rồi, để bọn họ âm thầm hỗ trợ em.
“Lúc biết em bị ức hiếp, trên đường đến đây thì anh cũng đã dặn dò người ở bên này đến cứu em trước. Nhưng kỳ quái đó chính là tin tức của anh chưa truyền xuống thì đã bị một thế lực thần bí nào đó âm thầm chặn lại, mà phương thức liên lạc của anh cũng là do người kia nói cho Hồ Hách biết. Hồ Hách, nhà họ Lý, nhà họ Triệu, bọn họ đều là quân cờ.”
Sau đó, Vương Bác Thần lại nói đến chuyện ẩn thế cổ tộc, thế gia hào tộc, nhưng anh đã che giấu sự tồn tại của Thiên Đình.
Hiện tại không phải là lúc để nói cho Triệu Thanh Hà nghe về sự tồn tại của Thiên Đình.
Nghe thấy những tin tức này, Triệu Thanh Hà lập tức ngơ ngẩn cả người.
Cô căn bản không biết rằng trong quyền lực ở thế tục lại tồn tại một thế lực kinh khủng như thế.
Cô chỉ nghe nói đến ngũ đại gia tộc, nhưng lại chưa bao giờ nghe qua thất đại thế gia, chứ đừng nói chi là ẩn thế cổ tộc.
“Vậy tiếp theo anh định làm cái gì, muốn đối phó với ẩn thể cổ tộc à?”
Triệu Thanh Hà vô cùng lo lắng, chỉ là ngũ đại gia tộc và thất đại thế gia mà đã rất khó đối phó rồi mà phía trên bọn họ còn có ẩn thế cổ tộc.
Đó chính là một gia tộc có bề dày lịch sử trên một nghìn năm trăm năm.
Vương Bác Thần cười khổ: “Cũng không phải là anh nhất định phải đối phó với bọn họ, mà là bây giờ anh không có lựa chọn nào khác, không còn đường lui, anh chỉ có thể đối phó với bọn họ mà thôi. Chuyện ở đây rất phức tạp, bao gồm cả sự mất tích của mẹ anh, có một vài chuyện của nhà họ Vương đều có liên quan tới ẩn thế cổ tộc, nói một cách chính xác thì liên quan đến dòng máu lạ trong cơ thể anh.
Vương Bác Thần lại nói cho Triệu Thanh Hà nghe chuyện về dị huyết, Triệu Thanh Hà vuốt ve gương mặt của Vương Bắc Thần: “Bác Thần, sau này đừng giấu diếm em nữa có được không. Chúng ta là người một nhà, có khó khăn gì thì chúng ta cùng nhau đối mặt, anh đừng đơn thương độc mã đánh cược mạng sống của mình, có được không anh?