Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt lạnh lùng của Vương Bác Thần, làm cả người Trần Vinh không khỏi run lên.

Cặp mắt lạnh lùng kia, bắn ra hai luồng ánh sáng lạnh, thật sự là quá lạnh, giống như là hàn băng ngàn năm không đổi, làm trong lòng ông ta sinh ra chút sợ hãi.

Nhất là, sát khí trong ánh mắt rét lạnh này, giống như là một con dao găm vô cùng sắc bén gác trên ông ta, lúc nào cũng có thể cắt đứt cổ họng ông ta.

“Cậu, cậu muốn làm gì!”

Trần Vinh sợ rồi, ông ta cảm thấy Vương Bác Thần sẽ thật sự giết mình.

Đây thật sự không phải ánh mắt của con người.

Ánh mắt này, làm ông ta nhớ đến ánh mắt của mãnh hổ đói bụng năm ngày mà ông ta từng gặp.

Vương Bác Thần không nói gì, nhìn chằm chằm vào ông ta.

Trần Vinh sợ đến mức run cầm cập, vội vàng nói: “Cậu, cậu đừng động thủ, tôi đi ngay, đi ngay.”

Vương Bác Thần tiếp tục nhìn ông ta.

Trần Vinh tát miệng mình hai cái, cầu xin tha thứ: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, Tiểu Ngọc, thật xin lỗi, anh sai rồi, anh không phải người, đầy đều là lừa gạt em. Cháu gái, cậu sai rồi, cậu sai rồi. Tiểu Ngọc, ba mẹ chưa từng nói như vậy, ba mẹ bảo em về nha. Tha cho anh đi.”

“Cái gì? Anh, anh lừa tôi!”

“Vừa nghe thấy thế, nước mắt Trần Ngọc lập tức rớt xuống, chạy đến dùng sức cho anh mình một bạt tai, mắng: “Trần Vinh anh còn là người sao? Anh là anh trai tôi đấy, anh lại như vậy với tôi! Anh thế mà lại dùng ba mẹ gạt tôi!”

Vương Bác Thần giơ chân lên, chẳng thèm để ý đến Trần Vinh.

Dao Dao vẫn chưa tỉnh lại, Vương Bác Thần đã hiến rất nhiều máu của mình cho Dao Dao, lại châm cứu mát xa cho Dao Dao, lưu thông mạch máu, nhóc bây giờ ngủ rất say.

Ngủ thêm năm tiếng nữa mới hoàn toàn tỉnh lại.

“Thanh Hà, không sao chứ.”

Vương Bác Thần đau lòng sờ lên khuôn mặt Triệu Thanh Hà, sau đó lấy đi dao gọt trái cây trong tay cô, ôn nhu nói: “Thật xin lỗi, làm em uất ức rồi.”

Triệu Thanh Hà kiên cường lắc đầu: “Không sao, em đã sớm chuẩn bị như thế này rồi, chỉ cần người một nhà chúng ta ở bên nhau, có bao nhiêu khó khăn em cũng không sợ.”

Vương Bác Thần gật nhẹ đầu.

Trần Vinh bị Trần Ngọc bạt tai mấy cái, xám xịt mà chạy đi.

Trần Ngọc nhốt mình trong phòng, Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà cũng không dám quấy rầy.

Người một nhà này có thể đi đến bây giờ, thật là quá không dễ dàng.

Trần Ngọc miệng dao găm tâm đậu hũ, mặc dù luôn mắng chửi Vương Bác Thần, những cũng chỉ là mắng ngoài miệng mà thôi, có gì ngon cũng sẽ để lại cho Vương Bác Thần một phần.

“Mẹ chịu đựng hai mươi mấy năm, bây giờ đã có một cơ hội về nhà như vậy, chúng ta cùng mẹ quay về một chuyến.”

Vương Bác Thần đặt Dao Dao lên giường, nói.

Triệu Thanh Hà thở dài nói: “Mẹ nhiều năm như vậy cũng chưa từng nói đến chuyện này, trước kia không nói, em cũng không hỏi. Em không ngờ lại là thế này. Xem ý của mẹ đi.”

Triệu Thanh Hà dừng một chút nói: “Bác Thần, em bàn với anh một chút, nếu như nhà họ Trần bên kia thật sự muốn vay tiền, em nghĩ trước tiên bán biệt thự này đi, để mẹ thuận lợi vui vẻ quay về một lần, cho mẹ có thật nhiều mặt mũi. Đương nhiên, nếu như anh không đồng ý thì thôi, kỳ thật em cũng hiểu vì mặt mũi mà tiêu nhiều tiền như vây, cũng không đáng, nhưng mà em không nuốt trôi cục tức này được.”

Vương Bác Thần cười cười nói: “Em đã muốn làm vậy, vậy thì làm đi, cũng không cần bán nhà đâu. Bây giờ hạng mục thành phố mới không phải em đang phụ trách sao? Em cho bọn họ một chút hạng mục, cũng đủ để bọn họ kiếm rồi. Đến lúc đó gọi Tư Lam đến, cô ấy là thư ký của thần chủ đó, chẳng lẽ còn không thể cho mẹ chúng ta mặt mũi? Nếu như không đủ, anh lại gọi điện cho mấy người bạn của mình, để bọn họ làm nở mày nở mặt, để mẹ chúng ta nở mày nở mặt về nhà mẹ đẻ một chuyến.”

Nghe xong những lời này, Triệu Thanh Hà cũng trợn tròn mắt, cô cũng chỉ là nói một câu như vậy, cũng không phải thật sự vì mặt mũi mà bán nhà.

Nhưng cô không ngờ, Vương Bác Thần thế mà suy nghĩ chu đáo như vậy, nước mắt nhịn không được chảy xuống.

Vương Bác Thần nhẹ nhàng ôm cô nói: “Khóc gì chứ, anh cũng chỉ có mấy người thân này, anh không quan tâm mọi người thì quan tâm ai?”

Triệu Thanh Hà lau nước mắt đi, hỏi: “Anh và Dao Dao đến thủ đô làm gì?”

Vương Bác Thần cau mày: “Hôm qua nhà họ Diệp bên kia đón Dao Dao về đó.”

Triệu Thanh Hà hơi trầm mặc, nói: “Đối với nhà họ Vương bên kia anh muốn làm thế nào, em đều nghe theo anh. Dù sao bây giờ chúng ta không cần dựa vào ai, cũng có thể sống tốt.”

“Đến lúc đó lại tính.”

Vương Bác Thần thản nhiên nói.

Rạn sáng ngày hôm sau, Trần Ngọc làm xong bữa sáng, có chút chột dạ nói: “Bác Thần, Thanh Hà, mẹ muốn bàn với các con một chuyện, nếu các con không đồng ý thì thôi.”

Vương Bác Thần chùi miệng cho Dao Dao, nói: “Mẹ, mẹ muốn quay về, con và Thanh Hà cùng mẹ về, dù sao bây giờ chúng ta không thiếu gì, không cần nhìn sắc mặt của ai.”

Trần Ngọc ngẩn ngơ nói: “Hai mươi lăm năm đó, chỉ một lần này, nếu như nhà họ Trần vẫn không chấp nhận mẹ, mẹ cũng sẽ không còn ý này nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK