Lạch cạch lạch cạch.
Toàn bộ đạn đều rơi trên mặt đất.
Tào Lập vẻ mặt thoáng chốc trắng bệch, hoảng sợ nhìn một màn này, bị dọa quên cả bóp cò.
Sao có thể
Trên thế giới làm sao lại tồn tại người có thể ngăn cản đạn lạc?
Chẳng lẽ, những truyền thuyết nghe nói trước kia đều là thật?
Thật sự là có những người như vậy tồn tại sao?
Chẳng lẽ trên thế giới thật sự có người tu tiên sao?
Tào Lập không khỏi nhớ tới những chuyện trước kia nghe được kia, ông ta vẫn cho rằng là chỉ là truyền miệng, cũng chưa từng coi là thật.
Bây giờ tận mắt thấy, mới biết được đây hết thảy đều là thật!
"Anh thật là Thần Chủ sao? Đừng giết tôi, tôi có thể phối hợp anh, tôi nguyện ý nói hết cho anh biết, đừng giết tôi, tôi nguyện ý lấy công chuộc tội."
Tào Lập nhớ tới những lời trước kia nghe được, Thần Chủ nước R, một kiếm lướt ngang, khiến hạm đội Hàng không mẫu hạm nước A kinh hãi thối lui!
Trước kia ông ta khịt mũi coi thường đối với những lời này, cho rằng đều là nói quá, một người có mạnh đến đâu, cũng không thể nào là đối thủ của cả một hạm đội Hàng không mẫu hạm.
Nhưng là bây giờ, ông ta đã có chút tin tưởng.
Một chất lỏng màu vàng chảy dọc chân ông ta.
Dọa hai chân ông ta nhũn ra, quỳ trên mặt đất.
"Lấy công chuộc tội? Thứ rác rưởi, ông xứng ư!"
Vương Bác Thần từng bước một đi về hướng Tào Lập, mỗi một bước đều giống như giẫm vào tim Tào Lập.
Tào Lập đã bị dọa thành một bãi bùn nhão.
Vương Bác Thần càng thêm chán ghét, nghiêm khắc quát lớn: "Các tướng sĩ ở phía trước dùng mạng sống bảo vệ hòa bình không dễ có được này, không cầu ông cảm kích đến cỡ
nào, chỉ hi vọng ông đừng làm quân bán nước là được. Mà ông lại cấu kết ngoại địch, bán đứng ích lợi quốc gia, chúng tôi ở phía trước bảo vệ loại người rác rưởi như ông sao? Lấy công chuộc tội? Ông có chết trăm lần cũng không hết tội lỗi! Không giết bọn ông, có lỗi với anh em liệt sĩ đã hi sinh! Không giết ông, có lỗi với tướng sĩ giờ phút này còn đang dùng mạng mình bảo vệ đất nước nơi biên quan!"
Thứ rác rưởi Tào Lập này, không giết thì không đủ để bình dân truốt phẫn nội
Không giết sẽ không có cách nào bàn giao với các tướng sĩ!
"Chết đi!"
Vương Bác Thần một chưởng vỗ xuống, một ảnh ảo bàn tay cực lớn xuất hiện, đây là lần đầu tiên anh dùng thuật pháp đối với một người bình thường, có thể thấy được mức độ phẫn nộ của anh!
Sao anh có thể không phẫn nộ cho được?
Những người anh em của anh dùng xác thịt chặn vô số kẻ địch ở bên quan.
Thật sự cho rằng hòa bình này dễ dàng mà có sao?
Hòa bình này là vô số người dùng mạng đắp lên!
Cả người Tào Lập bị một chưởng này đập thành thịt nát, chết cực thảm!
Trong khoảnh khắc, giết liền hai người, những người xí nghiệp Tào thị phía ngoài kia vốn bị Vương Bác Thần dọa không dám vào, lúc này tức thì bị dọa chạy xa.
Ngay sau đó, Tư Lam dẫn người đến, bắt tất cả mọi người Xí nghiệp Tào thị đi, thẩm vấn từng người.
Vương Bác Thần đằng đằng sát khí phân phó nói: "Bắt lại hết những quan chức bật đèn xanh cho tập đoàn Tào thị, tra kỹ tất cả, phạm tội nghiêm trọng, phản cực hình!"
Tư Lam dẫn người đi.
Vương Bác Thần cũng không dừng lại, nhanh chóng tiến về xí nghiệp Huy Đắng.
Đây là một nhà xí nghiệp có đại lão trong chính phủ làm chỗ dựa, Vương Bác Thần hiểu rất rõ tâm tư những người kia, nếu bọn họ thông qua con đường bình thường kiếm ít tiền, Vương Bác Thần sẽ không để ý.
Nhưng tay bọn họ lại duỗi quá dài!
Như xí nghiệp Huy Đằng bình thường thì cũng thôi đi, Vương Bác Thần cũng không thèm để ý bọn họ đầu tư Tân Khu Hà Châu, cũng không quan tâm bọn họ cạnh tranh thương nghiệp.
Trong vài đối tác hợp tác với công ty Hoa Nguyên, cũng có một ít là có bối cảnh quan chức nhà nước, Vương Bác Thần cũng không ngăn lại, bởi vì những người kia đều rất tuân
thủ quy tắc.
Nhưng xí nghiệp Huy Đằng không giống vậy, lịch sử làm giàu của nó, mang theo vô số người cửa nát nhà tan.
Xí nghiệp Huy Đằng lúc trước dựa vào bất động sản lập nghiệp, thông qua các phương thức ép buộc giải tỏa, công trình bã đậu..., làm giàu nhanh chóng, sau đó ỷ vào quan hệ trong nhà nước, ý lớn hiếp nhỏ, lừa gạt cướp đoạt, mới có quy mô đạt đến bạc tỷ vào hôm nay.
Bây giờ, lại duỗi tay đến Tân Khu Hà Châu, tới ức hiếp vợ Vương Bác Thần anh!
Còn cấu kết loại tai họa như xí nghiệp Tào thị, Vương Bác Thần sao có thể buông tha cho nó tiếp tục càn rỡ?
Trước đó, những chuyện này đều là bên Quốc chủ quản, bên Quốc chủ vì đại cục, vì giữ cân bằng, cho nên có đôi khi không thể không lui một bước.
Cho nên thế giới này không công bằng, đãi ngộ giữa kẻ có tiền và người nghèo sao có thể giống được?
Trước kia Vương Bác Thần không muốn quản những sự việc rách nát, cũng không có suy nghĩ gì.
Con người ích kỷ, Vương Bác Thần cũng không thể ngoại lệ.
Trước kia tập đoàn Huy Đằng không động đến lợi ích của anh, cho nên anh không xen vào, mà cũng không có trách nhiệm đi quản.
Nhưng là bây giờ xí nghiệp Huy Đằng chọc phải trên đầu anh, anh tất nhiên muốn diệt trừ hết.
Đối mặt xí nghiệp Huy Đằng, Quốc chủ cần cân bằng, cho nên có đôi khi sẽ lui một bước.
Nhưng Vương Bác Thần không cần lui.
Cũng không cần nhịn!
Vị trí Thần Chủ này là giết chóc mà có được, không phải nhờ nhịn mà được !