Nhà họ Trần.
Vương Bác Thần đã nối chân cho Hoa Mạnh Trường xong, nói: "Năm đó, rốt cuộc Liên minh y học đã xảy ra chuyện gì?"
Hoa Mạnh Trường cúi đầu buồn bã, thở dài nói: "Đều tại tôi không có năng lực, phụ sự kỳ vọng của sư phụ tôi. Nhưng những chuyện đó thật sự không liên quan gì đến tôi. Tôi cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Chờ tới lúc tôi trở lại Liên minh y học, tất cả đám người Bùi Đăng Khoa đều hận tôi thấu xương. Tôi tưởng bọn họ muốn tranh quyền đoạt lợi, nhưng sau đó mới phát hiện không phải. Chỉ là không có ai tin lời tôi nói."
Vương Bác Thần lập tức nắm được mấu chốt của vấn đề: "Ông nói là, ông không ở Liên minh y học trong thời gian đó?"
Hoa Mạnh Trường gật đầu, bất đắc dĩ nói: "Lúc đó, có người truyền tin cho tôi, nói sư phụ tôi chết ở vực ngoại, bảo tôi vào nhặt xác cho sư phụ tôi. Sư phụ tôi chết thật. Nhưng chờ tôi trở lại Liên minh y học, tất cả đều thay đổi. Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong lúc nản lòng thoái chí, tôi lựa chọn lui về ở ẩn, muốn tự mình âm thầm điều tra rõ ràng. Nhưng qua nhiều năm như vậy, vẫn không có tiến triển gì."
"Chỉ là mấy người bọn họ đều nói là bị ông làm hại. Vậy phải giải thích thế nào?"
Vương Bác Thần nhíu mày. Nếu Hoa Mạnh Trường nói là sự thật, vậy phía sau chuyện này chính là một âm mưu cực lớn.
Hoa Mạnh Trường cay đắng nói: "Tôi không có cách nào giải thích. Sư phụ tôi gửi thư tay cho tôi đã dùng nước thuốc đặc biệt để viết. Tôi xem xong thì nó tự động hủy. Tôi không có bất kỳ chứng cứ có thể chứng minh sự trong sạch của mình. Sư phụ Vương, tôi thật sự không làm những chuyện đó."
"Tôi tin không phải là ông làm. Vậy lúc ấy ông không phát giác ra điều gì không đúng à?"
Vương Bác Thần hỏi tiếp. Chuyện này quá kỳ lạ. Nếu không phải Hoa Mạnh Trường làm, vậy ai có thể hiểu ông ta như vậy?
Sáu đại Thần y trong Liên minh y học kia vô cùng quen thuộc với Hoa Mạnh Trường. Nếu người khác đóng giả Hoa Mạnh Trường, bọn họ nhất định có thể phát hiện ra.
Trừ khi có người đặc biệt quen thuộc với Hoa Mạnh Trường, biết tất cả thói quen của ông ta.
Nếu là vậy, mọi chuyện lại rắc rối rồi.
Hoa Mạnh Trường lắc đầu: "Tất cả đều rất bình thường. Đã nhiều năm như vậy, tôi nhớ lại vô số lần, cân nhắc đến tất cả chi tiết, nhưng không thấy có bất kỳ điểm nào không bình thường."
Chuyện đến nước này, cho dù là Vương Bác Thần cũng hết cách.
Anh bất đắc dĩ nói: "Tạm thời chỉ có thể như vậy đã. Ngày mai sẽ đấu về y học, ông ở đây dưỡng thương, tôi qua là được rồi."
"Sư phụ Vương, ngài thật sự không biết về tung tích của Hứa Tiêu Dao – minh chủ đời trước à?"
Hoa Mạnh Trường hỏi với vẻ mất mát và hơi tự trách. Nếu năm đó mình không rời đi, có lẽ Liên minh y học sẽ không chia năm xẻ bảy, biến thành tình cảnh như bây giờ.
Nhưng cho dù ông ta có thêm một cơ hội, ông ta vẫn sẽ đi nhận thi thể cho sư phụ.
Vương Bác Thần lắc đầu, lại hỏi: "Hứa Tiêu Dao mất tích bao giờ?"
Hoa Mạnh Trường nhớ lại và nói: "Phải mười mấy năm rồi. Ông ấy đột nhiên mất tích, không ai biết ông ấy đi đâu. Tại sư phụ tôi đi tìm ông ấy, mới bị người ta hại chết."
Vương Bác Thần giật mình, lại không nói gì nữa.
Ông cụ Lâm nhận được bộ ngân châm của Hứa Tiêu Dao, vậy chứng tỏ ông ta đã từng gặp Hứa Tiêu Dao.
Nhưng chỉ dựa vào điều này cũng không thể kết luận Hứa Tiêu Dao còn sống hay không, có quan hệ thế nào với ông cụ Lâm.
Nhưng nói chung, sư phụ hời Lâm Đạo Tử của mình bảo mình chỉnh đốn lại Liên minh y học, mình cũng chỉ đành giúp ông ta thực hiện nguyện vọng này.
"Được rồi, ông tạm thời ở lại nhà họ Trần dưỡng thương. Cùng lắm là nửa năm, hai chân ông sẽ khỏi hẳn. Bên Liên minh y học còn cần ông tới quản lý đấy."
Vương Bác Thần cũng không định tiếp nhận Liên minh y học, điều này làm Hoa Mạnh Trường thấy hơi mất mát. Ông ta còn muốn nhường lại vị trí minh chủ Liên minh y học cho anh.
Ngày hôm sau, Vương Bác Thần nói với Triệu Thanh Hà một tiếng, sau đó đi tới chỗ hẹn ở điện Huyền Hồ.
Bên điện Huyền Hồ, sáu vị thần y đều đã chuẩn bị sẵn sàng.
"Hừ, lần này thằng nhóc kia tới, nhất định phải cho cậu ta biết sự lợi hại của tôi!"
Bùi Đăng Khoa nghiến răng nghiến lợi nói.
Trong đôi mắt không có tròng trắng của Độc y Hồ Vụ lộ ra một sát khí, nói: "Nếu cậu ta cứ nhất quyết bảo vệ Hoa Mạnh Trường, vậy đừng trách thủ đoạn của tôi độc ác!"