Cục thương nghiệp.
Trần Diệp vừa mới xử lý vết thương xong, cơn tức xông lên đến đỉnh đầu, nổi giận đùng đùng đập máy chủ, phát điên mà hét lên: “Giữ hết sổ sách của công ty Hoa Nguyên cho ông đây. Mẹ nó, tao muốn để đôi nam nữ chó má kia quỳ gối trước mặt tao mà cầu xin tha thứ.”
Đám người còn lại hoảng sợ đến nỗi thở mạnh cũng không dám.
Bối cảnh của Trần Diệp rất hoành tráng, quan hệ với cấp trên vững vàng, nghe nói là mối quan hệ ở bên phía thủ đô.
Những công ty ở thành phố Hà Châu không có ai là dám trêu chọc Trần Diệp.
Công ty Hoa Nguyên lại dám đánh Trần Diệp ra nông nổi này, công ty Hoa Nguyên chết chắc rồi, chỉ cần cắn chắc danh mục tài khoản, công ty Hoa Nguyên không chết không được.
“Mẹ nó, bọn mày đều nghe hết cho tao, nếu ai dám cho công ty Hoa Nguyên đi cửa sau, ông đây sẽ khiến người đó phải chết trăm nghìn lần.”
Trần Diệp âm độc nhìn chằm chằm vào đám người, không có người nào dám làm trái với ý của ông ta.
Ở cục thương nghiệp, ông ta chính là hoàng đế.
Một tay che trời.
Mấy năm nay lợi dụng cục thương nghiệp, không biết đã thu được bao nhiêu tiền, ngay cả biệt thự cũng đã mua mấy căn.
“Vậy à, tôi cũng muốn xem xem ông khiến công ty Hoa Nguyên chết như thế nào.”
Một giọng nói lạnh lẽo nhẹ nhàng cất lên, tất cả mọi người đều nhìn sang theo bản năng.
Không khỏi giật mình.
Là Vương Bác Thần.
Cậu ta còn dám đến đây.
Mà Trần Diệp giận dữ sôi trào, một tay che cằm, một tay chỉ vào Vương Bác Thần mà mắng: “Mẹ nó, mày lại còn dám đến đây, tao nói cho mày biết gia đình mày sống không yên ổn đâu, bọn mày đã đắc tội với người mà mình không nên đắc tội, tao muốn bọn mày chết như thế nào là phải chết như thế đó. Dám đánh tao, mày có biết người đứng sau lưng tao là nhà họ Lưu ở thủ đô không hả.”
“Nhà họ Lưu thì hay lắm à?”
Vương Bác Thần đi đến, mặt không đổi sắc nhìn Trần Diệp.
“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhà họ Lưu thủ đô là từ mà loại sâu kiến như mày có thể… Tư… thư kí Tư?”
Trần Diệp cười lạnh, lúc nhìn thấy người đi phía sau Vương Bác Thần, ông ta như bị người khác bóp lấy cổ, những lời tiếp theo liền không còn nữa.
Thư kí Tư đến rồi.
Vậy mà cô ta lại đi với Vương Bác Thần.
Trần Diệp không khỏi giật mình, lúc nãy ông ta kêu gào ở công ty Hoa Nguyên rằng thư kí Tư không có quyền động vào cục thương nghiệp bọn họ.
Nhưng khi Tư Lam thật sự có mặt ở đây, Trần Diệp chỉ cảm thấy cả người rét lạnh.
Tư Lam đây chính là thư ký của thần chủ.
Mà cô ta là nữ nguyên soái đầu tiên của nước R.
Tư Lam muốn giết chết ông ta còn đơn giản hơn là giẫm chết một con kiến.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán Trần Diệp, sự phách lối lúc nãy hoàn toàn biến thành hoảng sợ.
Sao cô ta lại đến đây vì công ty Hoa Nguyên?
Rốt cuộc là mối quan hệ giữa cô ta và công ty Hoa Nguyên là như thế nào?
“Thư kí Tư, ngài muốn ra mặt cho công ty Hoa Nguyên?”
Trần Diệp đánh bạo nói: “Người mà công ty Hoa Nguyên đã đắc tội là nhà họ Lưu ở thủ đô, lần này cậu Lưu tự mình đến đây chính là vị để đối phó với công ty Hoa Nguyên, chẳng lẽ ngài lại muốn vì một con sâu mà trở mặt với nhà họ Lưu?”
Bốp.
Đáp lại ông ta là một cái tát của Tư Lam.
Ngay sau đó, Trần Diệp nghe thấy một câu khiến hồn phách ông ta như lìa khỏi xác.
Chỉ thấy Tư Lam lạnh lùng nói: “Ai cho ông lá gan làm khó làm dễ vợ thần chủ, ông muốn chết có phải không?”
Cái gì!
Trần Diệp rơi vào mờ mịt, câu nói này như từ trên trời rơi xuống, khiến người ta khó mà tin được.
Triệu Thanh Hà là vợ của thần chủ?
Vậy, vậy Vương Bác Thần…
Oành!
Suy nghĩ này giống như một quả bom nổ vang trong đầu ông ta, làm ông ta kinh ngạc không thôi.
Vương Bác Thần là thần chủ.
Bịch.
Trần Diệp như một đống bùn nhão trực tiếp té trên đất, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Vương Bác Thần.
Thần chủ!
Vương Bác Thần là thần chủ!
Người mà cậu Lưu muốn đối phó là thần chủ!
Rốt cuộc, ông ta cũng đã hiểu rồi.
Hiểu tại sao tin tức nóng liên quan đến Vương Bác Thần ở trên mạng vào hai ngày trước lại mất tâm mất tích, rốt cuộc đã hiểu tại sao nhóm blogger ấy bị bắt, tại sao công ty Hoa Nguyên vẫn có thể bình yên vô sự sau khi đối tác hủy bỏ hợp đồng.
Tư Lam đạp vào mặt Trần Diệp, trong giọng nói ẩn chứa lửa giận khó mà kìm nén, cô ta cười gằn: “Ai cho ông có lá gan ức hiếp vợ thần chủ!"
“Ai cho ông lá gan điều tra sổ sách của công ty Hoa Nguyên.”
“Ai cho ông lá gan nhận bổng lộc từ nước R rồi đến làm chó cho nhà họ Lưu.”