Trần Tiểu Băng vốn không có ấn tượng tốt đẹp gì với Tần Hồ, những năm nay Tần Hồ đi tới đâu cũng nói rằng cô ta là bạn gái của anh ta, khiến cô ta rất cảm phản.
Bây giờ Tần Hồ bị dọa thành như này, cũng coi như là tự mình chuốc lấy.
Vì làm xằng làm bậy, thật sự cho rằng ai cũng sẽ chiều anh ta sao?
Trước đó cô ta đã nhắc nhở không chỉ một lần, nhưng Tần Hồ cứ tự mình tìm chết, vậy trách ai được?
Trần Tiểu Băng cũng lười lôi thôi với Tần Hồ, những năm nay Tần Hồ đã sử dụng mọi thủ loại để theo đuổi cô ta, nếu không phải cô ta phòng bị kỹ thì sớm đã bị Tần Hồ hại rồi.
Trong giới giải trí, ngôi sao nữ bị Tần Hồ hại không ít.
Bây giờ nhìn thấy Tần Hồ bị dọa tới mức giống chó chết, trong lòng Trần Tiểu Băng có loại suy nghĩ cuối cùng cũng có người xử lý tai họa này, cuối cùng ông trời có mắt.
Lúc này, sắc mặt của Tần Trọng nghiêm trọng đi xuống khỏi xe, ánh mắt lập lòe bất định, không biết Vương Bác Thần và ông ta nói cái gì.
Tần Hồ vội vàng đi tới, hỏi: "Ba, anh Vương...
Tần Trọng trực tiếp đạp Tần Hồ bay ra mấy mét, mắng: "Cái thằng súc sinh, về nhà!"
Vương Bác Thần gọi: "Cô Trần, lên xe."
Trần Tiểu Băng vội vàng lên xe, không hỏi vừa rồi hai người bọn họ nói cái gì, nhưng từ biểu hiện của Tần Trọng thì thấy Tần Trọng rõ ràng đã khuất phục. "Anh Vương, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Vương Bác Thần nói: "Cô đi làm việc của cô đi, Tần Hồ sẽ không tìm cô gây phiền phức nữa, bên tôi có chút chuyện cần xử lý."
Trần Tiểu Băng vui mừng trong lòng, nhìn Vương Bác Thần đầy cảm kích.
Nếu không phải Vương Bác Thần, cô ta không biết phải bị Tần Hồ đeo bám tới khi nào nữa.
Bây giờ không dễ gì có cơ hội tiếp xúc riêng với Vương Bác Thần, cô ta không muốn bỏ lỡ như thế.
Cô ta vội vàng nói: "Anh Vương, tiếp theo có gì cần tôi giúp không? Anh cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định làm."
Vương Bác Thần lắc đầu nói: "Chuyện tôi muốn làm, cô không giúp được gì cả, cô chăm sóc bản thân là được. Cô cũng đừng đi tham gia biểu diễn thương nghiệp, hôm nay Trường An sẽ không thái bình, rời khỏi nơi thị phi này đi."
Trần Tiểu Băng không hiểu, phiền phức của nhà họ Tần không phải đã không còn rồi hay sao? Sẽ có chuyện gì sao?
Có điều cô ta cũng không nhiều lời đi hỏi, nghĩ rồi thì hỏi: "Anh Vương, hiểu lầm giữa anh và Thanh Hà cởi bỏ chưa?"
Trong lòng Trần Tiểu Băng có hơi lo lắng, nếu hai người thật sự không có quan hệ gì nữa, vậy cô ta tỏ tình thì không sao cả.
Gặp được người đàn ông như Vương Bác Thần, cô ta không muốn bỏ lỡ.
Thứ nhất là sau này sẽ không có ai dám bắt nạt mình, thứ hai là cô ta thật sự bị khí thế trên người Vương Bác Thần thu hút.
Tuy giới giải trí không thiếu người, nhưng đều không phải kiểu cô ta thích.
Còn những tiểu thịt tươi kia, cô ta căn bản chưa từng suy nghĩ, ai nấy trang điểm còn lố hơn con gái, ông à õng ẹo, cô ta nhìn mà ghét.
Vương Bác Thần gật đầu nói: "Không có chuyện gì rồi, Thanh Hà cũng có nỗi khổ riêng, tất cả đều là vì tôi. Cô ấy là bị tôi liên lụy, nếu không phải tôi, cô ấy cũng không tới mức chịu nhiều tổn thương như thế. Có lúc tôi cũng là bị ép bất đắc dĩ, biết rõ sẽ tổn thương Thanh Hà, nhưng không thể không làm như thế. Chuyện đời như ván cờ, ai cũng là quân cờ, cũng là chuyện hết cách. Làm vợ của tôi, không những phải lo lắng sợ hãi vì tôi, còn phải gánh chịu một vài khó khăn không thể tưởng tượng, cũng thật sự đã làm khó cô ấy."
Trần Tiểu Băng vốn lớn hơn Vương Bác Thần mấy tuổi, năm nay 28 tuổi, nhìn trông có thêm một phần phong vận trưởng thành hơn những cô gái trẻ.
Lúc này nở nụ cười, phong tình vạn chủng, nói: "Anh Vương, thật ra có thể nhọc lòng vì người mình yêu, cũng là một loại hạnh phúc. Người đàn ông bình thường chỉ cần gánh vác trách nhiệm gia đình, rất nhiều lúc cũng là một mớ lông gà. Mà anh ngoài gia đình, còn phải gánh vác trọng trách an bang định quốc, đây không phải chuyện mà người bình thường có thể kiên trì.
"Tôi luôn cảm thấy, những người vì nước vì dân đó đều rất vĩ đại, đặc biệt là những nhà khoa học thế hệ trước của đất nước chúng ta, vì để đất nước lớn mạnh, ngay cả tính mạng cũng bỏ ra, tôi rất khâm phục họ, đổi lại là tôi, tôi khả năng không làm được. Anh Vương, nếu không phải có người như các anh bảo vệ sự hòa bình này, thay đất nước này gánh vác trọng trách mà tiến bước, những người như chúng tôi đâu thể hưởng thụ sự phồn hoa này."
Vương Bác Thần cười ha ha: "Cô Trần không hổ là ngôi sao lớn, rất biết nói chuyện. Tôi cũng không đại công vô tư như thế, được rồi, tôi đưa cô tới đây thôi, biết lái xe không? Tôi phải đi rồi"
Thấy Vương Bác Thần xuống xe rời đi, Trần Tiểu Băng ngây ngốc nhìn bóng lưng của Vương Bác Thần, thầm nói: "Nếu lúc đầu người anh gặp đầu tiên là tôi, vậy thì tốt biết mấy. Có điều may mắn sinh cùng thời với anh, Trần Tiểu Băng cố lên, mày còn cơ hội, cố gắng phát huy sức quyến rũ của mày, cho dù là trở thành bạn với anh ấy, nhưng chỉ cần có thể thường xuyên nhìn thấy anh ấy cũng biết đủ rồi.