“Anh rể, xin lỗi, lúc trước là em không đúng, là em quá tùy hứng, em xin lỗi anh, anh có thể tha thứ cho em không?”
Vốn dĩ, Trần Yên Nhiên đưa Triệu Thanh Hà và Dao Dao đi gặp hiệu trưởng của trường mầm non kia, nhưng sau đó Trần Yên Nhiên uống chút rượu, có chút say nên đã về trước.
Cô ta ân hận nói xin lỗi với Vương Bác Thần.
Thấy cô ta chân thành như vậy, Vương Bác Thần cũng không tính toán chuyện trước kia nữa, thờ ơ nói: “Chỉ cần cô biết sai, tôi sẽ không tính toán nữa.”
Trần Yên Nhiên khóc nức nở nói: “Cảm ơn anh rể, đều là do trước kia em không hiểu chuyện, trong khoảng thời gian này gia tộc xảy ra quá nhiều chuyện, em mới hiểu ra, cả nhà chúng ta chỉ cần đoàn kết lại, mới có thể giải quyết được tất cả khó khăn. Cảm ơn anh rể có thể tha thứ cho em, ly rượu này xem như em nhận lỗi với anh rể, anh rể, anh uống hết ly rượu này, em mới tin anh đã tha thứ cho em.”
Vương Bác Thần cau mày, không vui nói: “Đã không còn chuyện gì nữa, cô uống say rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Trần Yên Nhiên lại quỳ trước mặt Vương Bác Thần, nói: “Anh rể, lúc trước là em không hiểu chuyện, anh có thể tha thứ cho em là anh rộng lượng, nhưng bản thân em không thể bỏ qua được, mặc dù hôm nay em đã uống say, nhưng trong lòng em biết rõ, nếu như không có anh rể thì nhà họ Trần cũng không còn nữa. Ly rượu này, ly rượu này chính là lời xin lỗi của em, cũng là lời xin lỗi của ba em với anh rể, ngoài ra còn cảm ơn anh rể, giúp đỡ nhà họ Trần nhiều như vậy.”
Thấy cô ta thực sự đã say, Vương Bác Thần không muốn xoắn xuýt với cô ta nữa, nhận lấy ly rượu, uống hết sạch, nói: “Được rồi, tôi đã tha thứ cho cô rồi, cô đi ngủ đi.”
Lúc này, Trần Yên Nhiên đã bắt đầu say rượu làm loạn, loạng choạng đứng dậy nói: “Anh rể, anh, anh là công thần của nhà chúng ta, chị họ em có thể gả cho anh, đó là…may mắn của chị họ em. Em…em muốn uống với anh một ly, mặc dù trước đây Trần Yên Nhiên em là đồ khốn nạn, nhưng em thật sự khâm phục anh. Ba em cũng là đồ khốn nạn, hồ đồ, cái tên Tống Nguyên Lễ xấu xa kia đáng chết. Anh rể, nào, ly này em mời anh.”
Nói xong, lại nhét một ly rượu khác vào tay Vương Bác Thần.
Vương Bất Thần bất lực, chỉ có thể uống cạn.
“Anh rể, em…”
Trần Yên Nhiên còn chưa nói hết câu, đã say ngã xuống đất.
Vương Bác Thần chỉ có để dìu cô ra về phòng, vừa ném Trần Yên Nhiên lên giường, Vương Bác Thần đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, giống như uống rượu say.
“Rượu này mạnh như vậy sao? Mới uống hai ly đã có chút choáng váng.”
Vương Bác Thần lắc đầu, đúng lúc này, Trần Yên Nhiên đột nhiên từ phía sau ôm lấy anh.
“Đừng làm loạn.”
Vẻ mặt Vương Bác Thần sa sầm.
“Chồng à, anh làm sao vậy? Ghét bỏ em sao?”
Vương Bác Thần sững sờ, tại sao lại là giọng nói của Triệu Thanh Hà? Không phải Trần Yên Nhiên sao?
Anh quay người lại, lập tức sững sờ, người ôm lấy anh lại thành Triệu Thanh Hà.
“Trần Yên Nhiên đâu?”
“Chồng à…em muốn sinh con cho anh.”
Trong tầm mắt của Vương Bác Thần, Triệu Thanh Hà lúc này đã cởi quần áo, kéo anh lên giường.
Vương Bác Thần đang ở tuổi sung sức, hơn nữa còn là vợ của mình, nên không từ chối.
Nhưng anh luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỉ là đầu óc có chút mê man, dường như đã quên mất chuyện gì rất quan trọng.
Trong sự ngẩn ngơ, anh cảm thấy mình bị sự dịu dàng bao bọc lấy.
“A…”
Đột nhiên, một tiếng hét đau đớn, tuyệt vọng vang lên đã đánh thức Vương Bác Thần.
Chát!
Vương Bác Thần vẫn chưa kịp phản ứng lại, trên mặt đã bị ai đó tát cho một cái, ánh mắt Triệu Thanh Hà tràn đầy sự căm hận nhìn chằm chằm vào anh.
Triệu Thanh Hà nước mắt rơi đầy mặt: “Vương Bác Thần, Trần Yên Nhiên, hai người!!! Hai người!!”
Vương Bác Thần trợn tròn mắt!
Lúc này, anh mới phát hiện ra, người phụ nữ không mảnh vải che thân ở bên cạnh, không phải là Triệu Thanh Hà, mà là-Trần Yên Nhiên!!