“Người đẹp, tôi nói cho cô biết, thật ra tôi là một người rất cô đơn.”
Trên máy bay, ở vị trí bên cạnh Vương Bác Thần, một người đàn ông trẻ tuổi tướng mạo không tệ đang tán tỉnh tiếp viên hàng không.
Nữ tiếp viên bị chọc cười, nói: “Đó là lỗi của tôi sao?”
Người đàn ông trẻ thở dài nói: “Đó đương nhiên là lỗi của cô, sự cô đơn của một người lỗi của hai người, cô hại tôi cô đơn, lẽ nào không phải là lỗi của cô sao?”
Nữ tiếp viên khẽ che miệng lại, cười nói: “Thưa anh, xin đừng quấy rầy tôi làm việc.”
Người đàn ông trẻ khinh thường nói: “Làm việc gì chứ, tôi thấy cô rất sáng, hay là làm bạn gái của tôi đi. Chỉ cần cô chịu làm bạn gái của tôi, tôi tặng cô máy bay tư nhân của tôi. Ngoài ra, cô cười rất đẹp.”
Nữ tiếp viên cười nói rất lịch sự: “Vậy được, đợi máy bay tư nhân của anh lái tới, tôi sẽ suy nghĩ. Còn nữa, cảm ơn.”
Người đàn ông trẻ khẽ phất tay, nói: “Không cần cảm ơn, xinh đẹp là ưu thế của cô, nhưng được tôi nhìn trúng là bản lĩnh của cô. Tôi tên Bao Chức, để lại số điện thoại, người đẹp?”
“Quy định của chúng tôi, không thể cho khách hàng số điện thoại, cảm ơn.”
Nữ tiếp viên không tự chủ mà nhìn Bao Chức nhiều hơn, tướng tá không tệ, đáng tiếc không phải gu của cô ta.
Nếu là một phú nhị đại, nói không chừng cô ta sẽ đồng ý, đáng tiếc, đẹp trai có tác dụng gì? Còn không bằng ông chú hói đầu bụng bia lắm tiền.
“Haizz, đáng tiếc, Bao Chức tôi tán gái, vậy mà bị từ chối.”
Nói xong anh ta quay đầu nhìn sang Vương Bác Thần nói: “Người anh em, anh nói xem con gái bây giờ đều thực tế vậy sao? Tôi muốn tìm một tình yêu đích thực khó thế sao?”
Vương Bác Thần không quan tâm anh ta.
Bao Chức lắc đầu thở dài: “Ông già nhà tôi quá thâm, tôi không phải chỉ đào hôn thôi sao, vậy mà đóng băng tài khoản ngân hàng của tôi, tiểu gia tôi bây giờ thành người nghèo rồi. Chỉ còn lại 900 triệu, như này làm sao mà sống.”
“Người anh em, anh nói xem trên đời này còn có ai nghèo hơn tôi không? Toàn thân trên dưới chỉ còn 900 triệu. Anh từng thấy ai đóng băng tài khoản ngân hàng của con trai mình chưa? Ngay cả nữ tiếp viên cũng xem thường tôi.”
Vương Bác Thần đương nhiên biết tên này là ai, chỉ là không ngờ gặp anh ta ở trên máy bay.
Khoảng thời gian trước con trai của Bao Đình Cẩn thuộc dược thương số một của Giang Nam đào hôn và lộ ra ở trên mạng sau khi Bao Đình Cẩn uống say khóc thảm thiết, nói rằng nhớ những ngày được mẹ một tay chăm lớn, còn lên hotsearch.
“Người anh em, chiếc nhẫn này của anh không tồi, đồ cổ đó, hay là bán cho tôi đi? Giá cả tùy anh đưa ra.”
Bao Chức nhìn chiếc nhẫn gỗ trên tay Vương Bác Thần, hai mắt phát sáng.
“Nếu như anh từ bây giờ bỏ sắc giới, hơn nữa làm nhiều việc thiện tích đức, nói không chừng có thể thoát được kiếp này, nếu không anh sẽ chết.”
Vương Bác Thần ngước mắt liếc nhìn anh ta, hờ hững nói.
“Yo, nhìn không ra, anh còn là một tên lừa đảo. Đệch, anh còn là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy. Anh còn là con người không? Mẹ kiếp tôi nghèo tới mức chỉ còn 900 triệu, anh ngay cả chút tiền này của tôi cũng lừa?”
Bao Chức cười lạnh nói: “Tôi nhìn không quen nhất loại lừa đảo như anh, tôi buộc phải trừ hại cho dân tích chút công đức, lười tới tận trên đầu của tôi rồi. Vừa hay hai ngày nay tôi rất bực tức, anh còn dám lừa tôi, xem tôi xử lý anh như nào, cũng coi như trừ hại cho dân. Oắt con, xuống máy bay đừng có đi, tôi buộc phải xử lý anh một trận.”
Nể tình của Bao Đình Cẩn – ba của anh ta, Vương Bác Thần lười đếm xỉa tới anh ta.
“Oắt con, biết sợ rồi à? Chỉ cần anh bán chiếc nhẫn đó cho tôi thì tôi cho anh đi được không? Nếu không tới địa giới của núi Trường Bạch, chỉ cần tôi gầm lên một tiếng thì anh không đi được đâu.”
Ninh Danh ngồi ở đằng sau lộ ra sát khí, tam thế tổ này thật là to gan bằng trời, dám nói chuyện với Thiên chủ như thế.
Nếu không phải Thiên chủ không chấp thì ông ta đã giải quyết tên oắt này từ lâu rồi.
Vương Bác Thần liếc nhìn anh ta: “Quản cái miệng này của anh đi, nếu không họa từ miệng mà ra.”
Bao Chức hùng hổ nói: “Ha, oắt con, tôi nói cho anh biết, anh chọc vào người anh không chọc nổi rồi! Còn chưa có ai dám uy hiếp Bao Chức tôi vậy đâu. Không được. Không được, hôm nay tôi phải dạy cho anh bài học. Tôi sao nhìn anh ngứa mắt thế không biết? Lát nữa xuống máy bay, anh gọi người anh quen tới, tránh nói tôi bắt nạt anh. Tên lừa đảo như anh, tôi xem thường nhất là loại người như anh đấy.”
“Oắt con, đừng được nước làm tới, làm phiền người khác nghỉ ngơi.”
Ninh Danh ở đằng sau đặt tay lên vai của Bao Chức, Bao Chức lập tức cảm thấy giống như bị một cái kìm lớn kẹp chặt, anh ta hít ngược một ngụm khí lạnh, trong lòng nói tôi đàn ông tránh voi chẳng xấu mặt nào, đợi xuống máy rồi nói, vì thế đã cười khan nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Trong lòng lại ghi hận Vương Bác Thần và Ninh Danh.