Mắt thấy phải ra tay, Vương Bác Thần thản nhiên nói: "Các người vội làm gì? Chẳng lẽ các người liền không muốn biết nguyên nhân tôi có thể dùng thời gian bốn năm ngắn ngủi trở thành Siêu Phàm Giả? Nếu chỉ là vì có dị huyết thì hôm nay tôi không thể đi đến một bước này."
Bây giờ nhất định phải kéo dài thời gian.
Hơn mười vị Siêu Phàm Giả này, bình thường không có cơ hội một mẻ hốt gọn bọn họ.
Đây là một cơ hội ngàn năm một thuở.
Chỉ cần kéo tới lúc Cổ Nhật Long đến là được.
Thật sự cho rằng Vương Bác Thần không phát giác ra được đây là nhằm vào anh?
Nực cười, vậy cũng quá coi thường Hàn Đỉnh.
Lão hồ ly Tần Vũ kia, Hàn Đỉnh đã sớm để mắt tới.
Ông ta lại đặt bẫy Vương Bác Thần, Vương Bác Thần và Hàn Đỉnh cũng đang bẫy ông ta.
Từ lúc Vương Bác Thần trở về thành phố Hà Châu, bắt đầu từ lúc xây dựng Tân Khu, liền đã triển khai cục diện này.
Có thể nói, Tân Khu Hà Châu là một vòng xoáy, mục đích là thông qua lợi ích hấp dẫn toàn bộ bảy đại thế gia tới, tạo cái cớ để Vương Bác Thần ra tay.
Tại sao muốn xây dựng Tân Khu Hà Châu thành đại đô thị quốc tế hóa chứ?
Chính là vì để khối bánh gatô này trở nên đủ lớn, lớn đến mức những kẻ như Tần Vũ này đều trông mà thèm.
Sau đó, lại phối hợp thủ đoạn khác, kéo bảy đại thế gia từ chỗ tối ra chỗ sáng, tiện một mẻ hốt gọn.
Có thể nói, Vương Bác Thần và Tân Khu Hà Châu, đều là mồi nhử.
Vương Bác Thần không ngừng gây sự, cũng là vì một bước ngày hôm nay.
Mà người bày ra cục diện này, là Hàn Đỉnh, hai người Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh không ngừng hoàn thiện, mới có cục diện hôm nay.
Đây mới thực sự là mấy lão già âm hiểm.
Ở phương diện này, Vương Bác Thần còn kém xa so với mấy người Hàn Đỉnh.
Thấy ánh mắt tự cho là đúng của bọn người ông Dư, Vương Bác Thần cười, cười rất xán lạn, bây giờ điều anh cần phải làm là kéo dài thời gian.
Quả nhiên, lời của Vương Bác Thần khiến đám người ông Dư coi trọng.
Vương Bắc Thần chỉ dùng bốn năm ngắn ngủi liền có thực lực tương xứng cùng bọn họ, bọn họ ai cũng muốn biết bí mật của Vương Bác Thần.
Mặc dù có bổ trợ của dị huyết, nhưng dị huyết cũng sẽ không kinh khủng đến loại trình độ này.
Vương Long năm đó, cũng không có tốc độ nhanh như vậy.
Vương Bác Thần tất nhiên là đã có kỳ ngộ khác.
Ông Dư mặc dù động lòng, nhưng cũng lo lắng đêm dài lắm mộng, thản nhiên nói: "Bắt được cậu, như thường có thể biết bí mật của cậu."
Ông Dư vung tay lên, mấy người nhanh chóng ra tay.
Bọn họ cũng không dám trì hoãn, một khi chuyện nơi đây truyền đi, lấy lực ảnh hưởng của Vương Bác Thần bây giờ, không có gì tốt đối với bảy đại thế gia.
Trừ phi bảy đại thế gia muốn vạch mặt cùng toàn bộ nước R, nếu không sẽ không mạo hiểm như vậy.
Chỉ cần nhanh chóng xử lý Vương Bác Thần, bên Hàn Đỉnh dù muốn vạch mặt cùng Thế gia hào tộc, cũng sẽ tiếp tục nhịn xuống, chờ đợi một cơ hội tiếp theo.
“Vậy thì chết đi!"
Vương Bác Thần nhanh chóng ra tay.
Bọn họ nhanh, Vương Bác Thần càng nhanh hơn!
Ai cũng không nghĩ tới, ở trong tình hình này, Vương Bác Thần dám dẫn đầu ra tay.
Ầm!
Vương Bác Thần một quyền đánh hướng tên Siêu Phàm Giả phía trước nhất, người này là trưởng lão nhà họ Lâm.
Trưởng lão nhà họ Lâm thay đổi sắc mặt, cũng đánh ra một quyền, hai quyền ấn cực lớn đụng vào nhau.
Bịch.
Thanh âm điếc tai nhức óc phát ra, những sát thủ vốn được Điền Phúc sắp xếp trong bóng tối kia, giờ phút này bị sóng âm này chấn động cho thất khiếu chảy máu, lần lượt hôn mê.
Chiến đấu ở giữa Siêu Phàm Giả, đừng nói là bọn họ, dù cấp bậc cường giả Võ Hoàng, cũng không dám áp sát quá gần.
"Bắt lấy cậu ta!"
Ông Dư lập tức ra tay, tay phải đập xuống, một ấn tay to lớn chụp về phía Vương Bác Thần.
Chiến đấu ở giữa Siêu Phàm Giả, đã xuất thần nhập hóa, không cần tới gần, cách không liền có thể giết người.
Vương Bác Thần nhanh chóng lui lại, quay người thẳng hướng tên Siêu Phàm Giả cách anh gần nhất.
"Muốn chết!"
Tên Siêu Phàm Giả này là trưởng lão nhà họ Tần, phản ứng nhanh dị thường, cách không ném ra một quyền.
Ầm ầm ầm.
Trong chớp mắt, quyền ẩn, chưởng ấn, chỉ ấn toàn bộ đánh về phía Vương Bác Thần.
Hơn mười Siêu Phàm Giả ra tay, Vương Bác Thần không phải đối thủ.
Huống chi, ông Dư còn chỉ huy ở bên ngoài vòng vây, mấy người ra tay, những người còn lại canh giữ ở bên ngoài phòng ngừa Vương Bác Thần chạy thoát.
Ông Dư nói: "Vương Bác Thần, cậu trốn không thoát, buông tay chịu trói đi!"