Nói xong, Bao Đình Cẩn tiếp tục quan sát những biểu hiện nhỏ trên mặt Triệu Thanh Hà.
Triệu Thanh Hà vô thức nhìn Vương Bác Thần, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô lại nhớ tới những gì Vương Bác Thần nói, Hồ Vụ hạ độc những người này khiến họ không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì.
Vì vậy cô hơi ngừng lại một chút rồi nói: “Sau khi Trần Võ Tôn đi, chúng tôi cũng đi, không biết chuyện xảy ra sau đó. Chẳng phải ông chủ Bao vẫn ở đó ư? Chẳng lẽ lúc sau xảy ra chuyện gì?”
Đến lúc này về cơ bản Bao Đình Cẩn đã có được kết quả mình mong muốn, ông ta cười bảo: “Sau khi hai vị đi, tôi cũng có việc đi luôn, nhưng tôi nghe nói sáu thần y suýt nữa thì đánh nhau, nhưng cụ thể thế nào thì tôi không biết. Tôi là dược thương mà, vậy nên muốn làm rõ có phải giữa mấy vị thần y đã xảy ra chuyện gì không vui hay không để chuẩn bị tinh thần. Haiz, thời buổi này làm ăn khó lắm, không cẩn thận là đắc tội người khác ngay.”
Vương Bác Thần thầm thở dài.
Không nỡ nhìn.
Cuộc đối đầu này bà xã anh thất bại hoàn toàn rồi!
Chẳng có chút cơ hội thắng nào cả.
Đúng lả khoảng cách giữa học sinh tiểu học và giáo viên.
“Ồ, nếu ông chủ Bao cũng không biết thì chúng tôi lại càng không biết rồi.”
Triệu Thanh Hà thầm thở phào, xem ra Bao Đình Cẩn chưa biết thân phận của Bác Thần, chỉ tới để thăm dò tin tức thôi.
Bao Đình Cẩn lại thuận thế nói tiếp: “Tổng giám đốc Triệu, không biết cô có hứng thú với y dược không? Nếu có hứng thú thì chúng ta có thể hợp tác.”
Một chút vui mừng thoáng qua trong mắt Triệu Thanh Hà, nhưng cô không thể hiện ra ngoài mà chỉ bảo: “Hiện tại công ty Hoa Nguyên vẫn chưa có kế hoạch về mảng này, nếu sau này có ý định thì hy vọng có thể có cơ hội được hợp tác với ông chủ Bao.”
“Vậy chúng ta quyết định như vậy nhé.”
Mọi biểu cảm nhỏ và thái độ của Triệu Thanh Hà đều lọt vào mắt Bao Đình Cẩn.
Sau một vài câu hàn huyên nữa, Bao Đình Cẩn mời Triệu Thanh Hà và Vương Bác Thần tới tham gia hôn lễ của con trai mình.
Sau khi để lại hai tấm thiệp mời, ông ta đứng dậy ra về.
“Bác Thần, vừa rồi em không nói gì sai chứ?”
Triệu Thanh Hà vui vẻ hỏi.
Thấy cô tự tin như vậy, Vương Bác Thần thật sự không đành lòng phá vỡ ảo tưởng của cô.
Thôi vậy, cứ để cô tiếp tục đơn thuần thế này đi.
“Không, em thể hiện rất tốt, chỉ là Bao Đình Cẩn quá gian xảo, mạnh hơn em nhiều.”
Triệu Thanh Hà vô thức gật đầu, sau đó chợt thấy câu này không đúng lắm bèn vội hỏi: “Chẳng lẽ em ứng đối sai à?”
Vương Bác Thần chỉ ra: “Đối với con cáo già như Bao Đình Cẩn, khi em nói chuyện với ông ta phải học cách che giấu suy nghĩ của mình.
Phải kiểm soát hành động, ánh mắt và những biểu cảm nhỏ vô thức, nếu không chắc chắn ông ta sẽ đoán được tâm tư của em, sau đó xác nhận suy nghĩ của chính mình.
Thương trường như chiến trường, nhất là gặp phải thương nhân như Bao Đình Cẩn, về cơ bản đều là bậc thầy về tâm lý học, vô cùng giỏi việc suy đoán tâm lý của người khác.”
“Vừa nãy em vô thức nhìn anh hai lần đã để lộ sơ hở. Sau đó Bao Đình Cẩn hỏi quan hệ của Trần Thạch và chúng ta, vẻ cảnh giác trong mắt em quá rõ ràng. Cuối cùng Bao Đình Cẩn hỏi lúc sau xảy ra chuyện gì, em lại hơi dừng một chút, tuy em không có cảm giác, nhưng với Bao Đình Cẩn thì đã đủ để có thể đoán được tâm lý của em rồi.”
Triệu Thanh Hà không khỏi tái mặt, cô cứ tưởng mình đã rất khôn ngoan rồi, không ngờ vẫn còn rất non và xanh!
Vương Bác Thần cười an ủi: “Đối phó với người như Bao Đình Cẩn, em không thể chơi trò tâm tư với ông ta, bởi em không thể chơi lại ông ta được đâu. Sau này ông ta còn dám thăm dò suy nghĩ của em thì đánh cho một trận là được, ông ta không dám nói gì đâu.”
Triệu Thanh Hà lườm anh, nghiêm túc nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác thất bại.
Quả nhiên cô vẫn là lính mới, còn tưởng mình đã rất lợi hại rồi.
Vương Bác Thần không quan tâm đến những điều này, khi bạn có thực lực đủ mạnh, bất kỳ âm mưu hay quỷ kế đều sẽ trở nên vô ích.
Đây gọi là lấy một địch mười!