"Không thể, Vương Bác Thần, anh không thể, tôi đã bằng lòng đầu hàng rồi, nhà họ Lâm tôi bằng lòng đầu hàng mà."
Lâm Chấn đã tuyệt vọng, ông ta đã bằng lòng đầu hàng, tại sao, Vương Bác Thần vẫn không muốn buông tha cho nhà họ Lâm? "Vương Bác Thần, nhà họ Lâm chúng tôi nguyện ý đầu hàng, tại sao không thể buông tha cho chúng tôi!"
Tuy nhiên, ngay sau đó, Lâm Chấn phát hiện mình đã bay lên, sau đó nhìn thấy một thi thể không đầu vô cùng quen thuộc.
Đó là chính là bản thân ông ta.
Vương Bác Thần cười ác độc: "Buông tha? Lúc trước ông có từng nghĩ buông tha cho mẹ con chúng tôi không?"
Người nhà họ Lâm đã suy sụp rồi.
Vương Bác Thần căn bản không có ý định buông tha cho bọn họ, cho dù bọn họ đầu hàng cũng sẽ không được Vương Bác Thần tha thứ.
Xong rồi.
Nhà họ Lâm thực sự xong rồi.
Có cường giả võ hoàng muốn chạy trốn nhưng ông ta vừa động đậy liền bị Kiều Thanh Phong dùng một quyền đấm chết.
Kiều Thanh Phong bá đạo dị thường, cười nói: "Ai muốn chạy người đó phải chết, ai không sợ chết thì cứ việc thử"
Một võ hoàng khác vốn cũng muốn trốn chạy, nhưng vừa di chuyển bước chân liền có người bị giết. Nhưng dù là vậy vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn, ông ta bị Vũ Trọng Thiên một kiếm chém thành hai nửa.
Vũ Trọng Thiên lạnh lùng u ám như rắn độc, kiếm của anh ta giống như con người anh ta vậy, u ám, không chút tiếng động. Lúc này anh ta lạnh lùng nói: "Lúc hưởng thụ thì các ông hưởng thụ, lúc bị đánh thì các ông phải đứng nghiêm. Các ông giết người thì phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị người khác giết. Không thể chỉ cho phép các ông giết người còn không cho người khác giết các ông. Không thể chỉ các ông mới có thể giết sạch nhà người khác, không cho phép người khác giết sạch nhà các ông, trên thế giới này không có đạo lý như vậy.
Lâm Chấn Thiên lão luyện nhìn về phía Vương Bác Thần và nói: "Thần Chủ, những người bình thường kia vẫn xử lý giống như người nhà họ Tần sao?"
Vương Bác Thần gật gật đầu: "Trẻ con và người thường vô tội có thể giữ lại, những người còn lại, giết không thương tiếc!"
Kết quả như vậy là Vương Bác Thần đã đối xử khoan hồng rồi.
Lúc trước, Lâm Chấn cũng không vì mẹ con Vương Bác Thần đáng thương không ai giúp đỡ mà dừng tay.
Điều này cũng là vì hiện tại sau khi có một cô con gái là Dao Dao, tâm tính của Vương Bác Thần cũng không thích chém giết như trước nữa, nếu không, già trẻ gái trai của nhà họ Lâm đều phải chết.
Lâm Chấn Thiên khẽ thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hiện tại sát tính của Thần Chủ vẫn rất nặng nhưng so với lúc trong mắt chỉ có thù hận như trước đây đã có thêm chút nhân từ rồi.
Lúc này, Vương Bác Thần nhận được tin tức, bên phía Hàn Đỉnh, Nguyễn Văn Việt và Quách Đỉnh kia cũng đã kết thúc.
Những Siêu Phàm giả của thế gia hào tộc đã hoàn toàn bị tiêu diệt trong trận chiến đó, cộng thêm việc lấy nhanh đánh nhanh, thế gia hào tộc còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Hàn Đỉnh dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp.
Chuyện phía sau không cần Vương Bác Thần phải suy nghĩ, anh cũng lười đi quản.
Bây giờ anh muốn đi làm một việc khác, tiêu diệt tổ chức GOD.
Bọn họ dám đánh vào vợ con của mình, thực sự cho rằng Vương Bác Thần anh đã trở nên nhân từ rồi sao?
Trở về lâu như vậy rồi, có phải là Vương Bác Thần anh ở nước ngoài chưa tiêu diệt một số gia tộc và tổ chức nên bọn họ cho rằng mình đã đổi tính rồi, có thể chọc giận rồi?
Thứ không biết sống chết.
Vương Bác Thần gửi tin nhắn hỏi Tư Lam: "Tổ chức GOD đã định vị được chưa?"
Tư Lam trả lời: "Thần Chủ, vừa định vị xong, tôi sẽ gửi thông tin chi tiết qua cho anh."
Sau đó, Vương Bác Thần nhìn về phía ba đại chiến thần: "Chấn Thiên, Trọng Thiên, hai người và bốn đại chiến vương mau chóng về nơi đóng quân, tránh để
biên cương xảy ra chuyện. Thanh Phong theo tôi đi giết người."
Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt Kiều Thanh Phong vui mừng khôn xiết, nhìn Lâm Chấn Thiên và Vũ Trọng Thiên đầy khiêu khích.
Thấy chưa, Thần Chủ đi làm việc cũng không dẫn theo các anh.
Lần trước tên khốn Nhạc Ẩn Long kia còn khoe khoang với lão tử, giờ cũng đến lượt lão tử rồi.
Hai người các anh hãy về biên ải ăn không khí đi, lão tử phải theo Thần Chủ đi sung sướng rồi.
Lâm Chấn Thiên cúi chào nghiêm túc, vững vàng lạ thường, tạo cho người ta cảm giác giống như một ngọn núi lớn, vừa mạnh mẽ vừa vững vàng. Nhưng trong mắt cũng có chút khẩn thiết, ai mà không biết đi theo Thần Chủ mới sẽ tiến bộ lớn nhất, cho dù là anh ta cũng muốn đi theo bên cạnh Thần Chủ.
Vũ Trọng Thiên thì liếc nhìn Kiều Thanh Phong một cái, hừ lạnh một tiếng, lờ mờ có chút ghen tị.
Tứ đại chiến vương cười mỉa mai, đối với Trấn Bắc Vương - cuồng đao Trần Ứng Long, chuyện này không quan trọng, lần trước đi tiêu diệt nhà họ Chu, chính là anh ta đi theo, quả thực đã oai phong một lần.
Huống hồ trước mặt ba đại chiến thần, bọn họ cũng không dám cướp đi ánh đèn sân khấu.
Đặc biệt là kẻ lỗ mãng như Kiều Thanh Phong, động thủ không nặng không nhẹ, trước đây bốn người bọn họ đã không ít lần chịu thiệt.
"Được rồi, đều trở về đi, đừng đứng đây nữa, về sau sẽ có lúc các cậu động thủ.
Vương Bác Thần khua khua tay, dẫn theo Kiều Thanh Phong rời đi, hướng đến tổng bộ của tổ chức GOD.
Những tên khốn phương Tây đó, xem ra lần này không đánh đau, chưa chắc sẽ chịu dàn hòa.
Còn có, phía bên phương Tây có phải cũng có bóng dáng của cổ tộc ẩn thế không?
Có phải cũng bị cổ tộc ẩn thế kiểm soát không?
Vương Bác Thần chắc chắn rằng sẽ có, nhưng anh không dám chắc cụ thể có những ai.
Có điều, những chuyện này đều không quan trọng.
Đợi giết chết mấy người, tiêu diệt mấy thế lực, tự nhiên sẽ dừng lại.
Đối phó với cổ tộc ẩn thế mới là điều quan trọng nhất.