Hết thời gian rồi.
4 từ đơn giản lại giống như bùa đòi mạng, khiến những người quỳ đó thắt tim, nhìn Vương Bác Thần với vẻ bất lực.
Người lãnh đạo của bọn họ đã vứt bỏ bọn họ.
Tới thời khắc cuối cùng cũng không ai xuất hiện.
Trong đám đông, không thiếu kẻ thông minh.
Rất nhanh đã hiểu.
"Đáng chết, những đồ chó chết trong lãnh đạo cấp cao đó vì để phủi sạch quan hệ giữa mình và tổ chức God, đã vứt bỏ chúng ta."
"Fuck, tôi cho dù biến thành quỷ, cũng sẽ không tha cho bọn họ. Nếu không phải do bọn họ vô duyên vô cớ đi bắt vợ con của người ta, người ta cũng sẽ không giết tới cửa."
"Người gây họa là bọn họ, người chịu tội là chúng ta, đám khốn nạn đó thì làm người lãnh đạo!"
"Đừng giết bọn họ, đừng giết bọn họ."
Thị trưởng của thành phố Vinal – Blank không màng tới thương thế nặng trên người, chạy tới cầu xin.
"Để tôi chết, dùng mạng của tôi để đổi mạng của bọn họ, cậu Vương, cầu xin cậu, cậu giết tôi đi."
Vương Bác Thần lạnh lùng nhìn ông ta, nói: "Ông là một thị trưởng tốt, nhưng đáng tiếc, người lãnh đạo của các người đã vứt bỏ các người."
Blank tuyệt vọng nói: "Nhưng những người dân này không có lỗi, bọn họ đều là người bình thường, bọn họ chưa từng gặp vợ và con gái của cậu, cũng chưa
từng gặp cậu, người có tội là đám Stephen, giết những người bình thường này, cậu chỉ là trút giận, không có bất kỳ lợi lộc gì cho cậu. Cầu xin cậu hãy giết tôi" "Tôi nói rồi, quá 1 phút thì giết 10 người."
Vương Bác Thần của lúc này cực kỳ lãnh khốc, không có tình người.
"Đừng giết bọn họ!"
Blank từ trong ngực móc ra một khẩu súng, nhằm vào đầu của mình: "Xin cậu đừng giết bọn họ, tôi dùng mạng của tôi để đổi mạng của 10 người này. Tôi là thị trưởng của bọn họ, tôi dùng mạng của tôi để đổi."
Nói xong, Blank trực tiếp kéo cò, không có Vương Bác Thần cơ hội nói chuyện.
Bùm.
Tiếng súng vang lên.
Blank ngã ra đất, trên huyệt thái dương xuất hiện một lỗ máu.
Vương Bác Thần thở dài.
Mỗi đất nước đều có người yêu dân như con, cũng có người ăn thịt dân, cũng có người có đức mà không có vị trí, còn có người dùng quyền để làm việc riêng.
Mà Blank chính là loại người yêu dân như con.
Kiều Thanh Phong sững người, nói: "Đám chó của nước A này cũng có người như này sao? Tôi luôn cho rằng chỉ có những người của nước R chúng ta sẽ ngốc như thế, không ngờ nước A cũng có người ngốc như thế."
Vương Bác Thần không nói chuyện.
Tâm trạng của anh rất phức tạp.
Trên thực tế, anh chỉ là dùng loại thủ đoạn này để bức ép đám người Stephen, cũng không định thật sự giết 10 người.
Chỉ là muốn dùng thủ đoạn đặc biệt, khiến người này giả chết trước, sau đó tạo ra tin tức lớn, bức ép đám người Stephen.
Nhưng không ngờ Blank lại trực tiếp như thế.
"Chúng ta chỉ là muốn hù dọa một chút, ông ta sao lại thật sự tự sát rồi? Người này ngay cả một chút não cũng không có sao?"
Tuy bên trong Kiều Thanh Phong mắng mỏ, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự kính phục.
Người như này đều là đồ ngốc.
Nhưng người như này đáng để người khác kính phục!
Chỉ là ngoài miệng nói yêu dân như con, ai cũng có thể nói ra được, xã hội bây giờ, ai không biết ra vẻ chứ?
Nhưng người thật sự có thể làm được, dùng mạng của mình để bảo vệ dân chúng thì có cực kỳ ít.
Ở trong mắt của một số người, người như này là kẻ ngốc.
Nước R luôn không thiếu người như này mới có sự thịnh vượng hòa bình của nước R hiện nay.
"Thị trưởng!"
Những người dân này đều đã khóc.
Thị trưởng của bọn họ dùng mạng của mình để đổi lấy mạng sống của bọn họ.
"Vương Bác Thần, cậu tìm chết!"
Vào lúc này, bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện mấy khí tức mạnh mẽ!
Đều là chiến thần
Đều là loại đỉnh cấp.
Có 5 người!
"Vương Bắc Thần, cậu tới nước A chúng tôi giết người, cậu thật to gan!"
"Tuy tổ chức God muốn bắt cóc người nhà của cậu, nhưng bọn họ không thành công. Mà cậu lại giết hết bọn họ rồi, bây giờ còn ép chết Blank!" "Vương Bác Thần, cậu là ma quỷ sao? Hơn trăm người của tổ chức God, bị cậu giết hết, cậu chính là ác ma!"
"Cậu sao lại tàn độc như vậy, cậu còn có nhân tính hay không? Blank cầu xin cậu như thế, cậu không thể tha ông ta một con đường hay sao?"
5 chiến thần đỉnh cấp của nước A này, lũ lượt mở miệng, đứng đó nói về đạo đức, đổ hết mọi lỗi lầm cho Vương Bác Thần.
Vương Bác Thần không thèm đếm xỉa tới bọn họ, chỉ nhìn mãi thi thể của Blank.
So với Blank, những chiến thần đỉnh cấp này chỉ là một đám cặn bã mà thôi.
"Thật là chụp một cái mũ lớn quá! Các người sớm không tới muộn không tới, đợi khi người chết thì lập tức xuất hiện, lẽ nào không phải các người vì để tìm một lý do ra tay, đang đợi Blank chết hay sao?"
Kiều Thanh Phong cười mỉa, nói đầy khinh thường: "Đám rác rưởi, nếu mạnh thật, vậy thì trực tiếp ra tay, các người ẩn nấp ít nhất được 5 phút rồi nhỉ?"
Một chiến thần đỉnh cấp của nước A quát: "Nói vớ vẩn, bọn tôi cũng vừa tới, nếu tới sớm, tuyệt đối sẽ không để các cậu giết người của chúng tôi!"
Vương Bác Thần dửng dưng nói: "Ông ta là tự sát."
Một chiến thần đỉnh cấp khác của nước A nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn trông lại có chút làm màu, rõ ràng là cố ý diễn, nói: "Vậy cũng là bị cậu ép chết. Thị trưởng Blank yêu dân như con, nếu không phải cậu dùng tính mạng của những người dân này uy hiếp, ông ta sẽ tự sát sao? Cậu mới là hung thủ giết người thật sự!"
"Ai nói ông ta chết rồi?"