Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bảo vệ tôi? Ông cũng xứng sao?”

Lời nói lạnh lùng mang theo giọng điệu khinh thường, thái độ khinh thường, khiến trên mặt tướng quân Trình Lâm lộ vẻ giận dữ!

Ông ta vốn nghĩ, với thân phận của mình chỉ cần là người trong quân, nhất định sẽ biết mình!

Mà ông ta có thể mượn thân phận, trực tiếp đè chết Vương Bác Thần, bắt anh quỳ xuống nhận sai tại đây, khiến mình lộ mặt ở trước mặt nhà họ Vương.

Cũng coi như là kiếm một chút vốn liếng.

Còn Vương Bác Thần cuối cùng có thể sống không, chuyện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của ông ta, chỉ cần có thể ở mức độ cao nhất lấy lợi ích cho bản thân ông ta là được.

Nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ, đồ bỏ đi của nhà họ Vương như Vương Bác Thần lại không hề nể mặt tướng quân như ông ta, hoàn toàn không coi ông ta ra gì!

Giống như tùy tiện nhổ một bãi nước bọt!

Trình Lâm sa sầm mặt mày, khí thế thuộc về tướng quân lập tức tỏa ra, một chút sát khí nhàn nhạt khiến người bên cạnh cảm thấy cực kỳ không thoải mái, giống như gai đâm vào lưng.

Ông ta bước lên một bước, trầm giọng quát: “Trình Lâm tôi ở trong quân có biệt hiệu Trình Mắt To, chinh chiến hơn 20 năm, tham gia không dưới 30 lần các trận chiến lớn nhỏ, thắng 18 lần, năm 40 tuổi, tôi được phong tước tướng quân trung cấp, quốc chủ đích thân trao tặng huân chương cho tôi.”

Lời của Trình Lâm khiến không ít người lần nữa nhớ tới lý lịch tuyệt vời của người này, không khỏi thầm khâm phục.

Tướng quân trung cấp năm 40 tuổi, như này ở thời đại hòa bình thì đã là tướng quân trung cấp trẻ nhất rồi!

“Ai không biết tướng quân Trình? Tướng quân trung cấp trẻ nhất thời kỳ hòa bình, 10 năm trước quốc chủ đích thân trao tặng huân chương, lúc đó phát sóng cả nước!”

“Phải, tướng quân Trình năm đó là người thật sự xuống từ chiến trường, trên người vô số vết sẹo, chiến công hiển hách.”

“Sao lại có cái lý đó, tướng quân Trình uy danh như vậy, đứa con riêng này vậy mà còn giả bộ không biết! Tôi thấy cậu ta là sợ rồi, là người từng lên chiến trường, cậu ta e là chưa gặp tướng quân Trình mới giả vờ giả vịt nói ra lời này, che đậy sự sợ hãi của mình!”

“Hừ hừ, một đứa con riêng, lên chiến trường vài ngày thì dám hô to gọi nhỏ với tướng quân Trình, dám bất kính với Phó tướng Bắc, thật là không biết trời cao đất dày, xem cậu ta chết như nào.”

Người ở xung quanh đều cười lạnh.

Là người trong quân, vậy mà không biết tướng quân Trình Lâm, cái này không phải là giả vờ giả vịt thì là gì.

Nghe thấy những lời bàn tán này, Trình Lâm càng tự kiêu, cao cao tại thượng nói: “Đương nhiên, những lý lịch này của tôi so với những tiền bối có chiến công hiển hách kia thì khá phế.”

“Nhưng người ở trong quân, ai không biết Trình Mắt To? Vương Bác Thần, trưởng quan cấp trên của cậu là ai? Tư lệnh quân đoàn là ai? Bây giờ nói cho tôi, quỳ xuống nhận sai, tự mình đền tội, tôi có thể bảo vệ mạng của con gái cậu, nếu không con gái của cậu cũng sẽ vì sự ngu xuẩn của cậu mà chịu liên lụy.”

Vương Bác Thần rất nghiêm túc gật đầu, hờ hững nói: “Tướng lĩnh trung cấp năm 40 tuổi, ông quả thật đủ phế! Nếu ở dưới trướng của tôi, loại lý lịch này của ông cũng chỉ có thể làm một tiểu đội trưởng.”

Cái gì?

Cậu ta vậy mà nói tướng quân Trình phế vật?

Còn nói tướng quân Trình ở dưới trướng của cậu ta chỉ có thể làm một tiểu đội trưởng?

Lẽ nào nghe không ra tướng quân Trình đây là lời khiêm tốn sao?

Cậu tính là cái quái gì, lấy đâu ra cái tự tin mà gật đầu?

Một tên lính quèn như cậu, đồ con riêng, cũng dám phụ họa tướng quân Trình, ai cho cậu can đảm đó? Lương Tĩnh Như sao?

Cậu sao không đi chết đi? Còn làm ở dưới trướng của cậu? Mẹ kiếp cậu chưa tỉnh ngủ à!

Ngay cả bản thân Trình Lâm cũng bị lời này của Vương Bác Thần làm cho tức cười.

Ông ta là thật sự không ngờ, Vương Bác Thần sẽ không biết điều như vậy!

“Tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, bây giờ quỳ xuống xin lỗi, tôi có thể giữ cho con gái của cậu một mạng! Đừng vì bản thân mình, ngay cả mạng của con gái cũng không còn!”

Trình Lâm hiện sát cơ, ra lệnh: “Vương Bác Thần, trong mắt không có trưởng quan, nếu ở trong quân, tôi có thể giết cậu tại chỗ! Đừng không có biết tốt xấu!”

Vương Bác Thần bình tĩnh nhìn ông ta, dửng dưng nói: “Trong mắt không có trưởng quan, đừng nói trong quân, lúc này tôi có thể giết ông!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK