Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão Ngũ vò đầu, cười hì hì: “Thuận lợi, từ khi gặp anh và Triệu tổng, xem như vận may của tôi đã đến, hoàn toàn lật người. Lúc trước sau khi tôi gặp xui xẻo, những người thân thích kia không có ai coi trọng tôi. Lúc đó tôi sợ nhất là đến Tết, lúc đi chúc tết mọi người, ai cũng đến chế giễu mấy câu, vô cùng khó chịu.

“Bây giờ thì tốt rồi, bọn họ hận không thể xem tôi như tổ tông. Anh Vương, anh nói xem tại sao người này lại hèn hạ như vậy, anh đối xử tốt với anh ta, anh ta chưa chắc đã nhớ, nhưng sau khi anh sa sút tất cả đều thành kẻ thù.

Vương Bác Thần cười, anh có thể hiểu được tâm trạng của Lão Ngũ.

Lão Ngũ cảm khái nói: “Con người không thể nghèo, không thể sa sút. Lúc anh sa sút, bên cạnh toàn là người xấu, mắng anh, chế giễu anh, tâm trạng không tốt lại đến đạp cho anh một phát, loại người nào cũng có, anh không thể tưởng tượng được con người sao có thể xấu xa như vậy, không có chuyện gì đều muốn phỉ nhổ nước bọt lên người bạn.

“Nhưng sau khi phát tài, đột nhiên phát hiện, những người xấu xa bên cạnh đã không còn nữa, tất cả đều biến thành người tốt. Người này gọi anh là tổng giám đốc gì đó, người kia gọi anh là ông chủ, còn có người gọi anh là thầy, tôi lại cảm thấy kỳ quái, tôi là một người kém văn hóa, một tên tá điền, cũng chính là đồ nhà quê ở trong mắt những người khác, sao có thể trở thành thầy được? Điều quan trọng rõ ràng là tôi sai, bọn họ vẫn nịnh bợ nói tôi đúng, thực sự không thể hiểu được.

Vương Bác Thần cười nói: “Lòng người không chịu được khảo nghiệm, lúc lên lúc xuống, lúc nhìn rõ được phẩm chất của một con người, cũng có thể nhìn rõ diện mạo của người khác. Dù sao cũng là người phàm trần, người thanh cao thật sự rất ít. Một người cả một đời có thể kết bạn được một hai người không chê ông nghèo, không ngưỡng mộ ông giàu có, thật sự xem ông là bạn, xem như là một điều may mắn.”

Lão Ngũ hưởng thụ hút một hơi thuốc, cười nói: “Nhưng, vẫn là anh Vương nói chuyện có trình độ, tôi không nói được những lời như thế này.”

Vương Bác Thần cũng không quan tâm sự nịnh bợ chất phác, đơn giản này.

“Trong nhà ông sao rồi?”

Ánh mắt lão Ngũ tối đi, sa sút nói: “Ừm, tôi cũng không biết phải nói như thế nào, tôi đã từng gặp, con trai tôi hình như đã thay đổi rồi, học hành chả xong, tìm tôi chỉ để xin tiền, cũng không biết thằng bé cần nhiều tiền như vậy để làm gì. Vợ trước của tôi đã tìm được một người da đen, ngày trước tiền lấy từ chỗ tôi đều tiêu cho người đàn ông da đen kia, tôi tức đến mức tát cho cô ta một cái, người đàn ông da đen kia muốn ra tay, nhưng đã bị con trai tôi ngăn lại. Tôi luôn cảm thấy trong lòng con trai tôi vẫn còn có tôi, chỉ là thằng bé bị mẹ nó dạy hư rồi.”

Vương Bác Thần cau mày nói: “Ông định làm như thế nào?”

Lão Ngũ thở dài nói: “Anh Vương, không giấu gì anh, tôi cũng từng nghĩ đến bỏ tiền tìm một người dạy dỗ người da đen kia, nhưng tôi lại cảm thấy như vậy con trai tôi sẽ càng hận tôi. Dù sao năm đó không phải do tôi lấy tiền đi đánh bạc cũng không biến thành dáng vẻ như bây giờ.

“Đứa bé kia trước đây rất thông minh, lúc đó thường đạt hạng nhất, nhưng tiếc là lúc đó tôi là một tên khốn nạn, uống rượu, đánh bạc không thiếu cái nào. Là tôi đã hủy hoại thằng bé. Bây giờ tôi chỉ nghĩ, làm sao để bù đắp cho con trai tôi, đưa thằng bé về con đường chính đạo trước, khuyên nó đi làm việc. Bây giờ tôi vẫn còn sống, vẫn có thể kiếm một ít tiền cho thằng bé, tôi chết rồi, thằng bé có thể dựa vào ai đây? Con người cuối cùng vẫn chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình.”

Đau lòng cho trái tim của người làm ba mẹ.

Vương Bác Thần vỗ vai ông ta nói: “Đưa tôi đi gặp thằng bé.”

Lão Ngũ lập tức trở nên kích động, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến thần chủ có thể giúp đỡ.

Dù sao thần chủ và Triệu tổng đã cho ông ta cơ hội để bắt đầu lại, ông ta đã cảm thấy rất hài lòng rồi.

Đây là việc riêng của ông ta, ông ta cũng không tìm được ai để nói chuyện, chỉ có thể tâm sự với thần chủ, không ngờ thần chủ lại chủ động giúp đỡ ông ta.

Ông ta vội vàng nói: “Anh Vương, không cần, không cần, tự tôi có thể xử lý tốt.”

Vương Bác Thần dập tàn thuốc nói: “Đi đi, đi xem thế nào, đúng lúc tôi không có việc gì. Chỉ có giải quyết xong chuyện của ông, ông mới an tâm giúp đỡ Thanh Hà làm công trình.

Đôi mắt lão Ngũ ươn ướt, ghi nhớ kỹ ân tình này ở trong lòng.

Đồng thời cũng bắt đầu mong đợi, thần chủ ra mặt, nói không chừng có thể khiến con trai nhận ra mình là người sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK