Lúc này, trong hội trường đã rất ồn ào, những lời yêu cầu Vương Bác Thần luyện đan ngay tại chỗ hoặc là những nghi ngờ về Vương Bác Thần càng ngày càng nhiều.
Khiến đám người Bùi Đăng Khoa trong phút chốc không quyết định được.
Thế rồi họ nghe thấy giọng nói không mấy tự tin của Vương Bác Thần: “Nếu tôi luyện ra đan dược được thì sao?"
"Đến lúc này rồi mà còn nói dối. Nếu cậu luyện chế được một viên đan dược y thế thì coi như cậu thắng. Nhưng mà…"
Người đại diện của nhà họ Cổ cười lạnh: “Cậu luyện được sao?"
Sắc mặt của người đại diện của bảy đại thế gia còn lại đều ánh lên vẻ âm u.
Cho dù Vương Bác Thần luyện chế được thì bọn họ cũng sẽ không để anh luyện được.
Luyện chế một viên đan dược đâu có dễ thế đâu. Nó không chỉ yêu cầu cao về môi trường xung quanh mà trong lòng người luyện phải rất tĩnh lặng thì mới có thể khống chế ngọn lửa và dược liệu được.
Nhưng với tình hình lúc này, dù Vương Bác Thần có thể luyện ra một viên đan dược giống y chang đi nữa nhưng trong lòng anh không thể nào tĩnh lặng nổi.
Người của Năm đại hào tộc và Bảy đại thế gia sẽ không cho Vương Bác Thần cơ hội đó.
"Đã thế… vậy thì… vậy thì cứ làm theo lời mọi người đi."
Sắc mặt Khấu Thanh nóng bừng, bởi đây là lần đầu tiên ông ta làm ra thứ chuyện lật lọng này.
Nhưng ông ta cũng muốn biết Vương Bác Thần có thể luyện ra được loại đan dược này không.
Nếu có thể luyện ra, ông ta sẵn sàng theo hầu Vương Bác Thần.
Bởi vì viên đan dược trong chiếc hộp đó thật sự rất hấp dẫn!
Dù không luyện ra được thì ông ta cũng quyết là sẽ bảo vệ mạng sống của Vương Bác Thần, bởi dù gì đó cũng là vì bọn họ nuốt lời.
Bùi Đăng Khoa xấu hổ đỏ mặt, nhìn Vương Bác Thần rồi xấu hổ nói: “Vương Bác Thần, nếu cậu luyện ra được viên đan dược y thế vậy từ nay về sau, khi gặp cậu Bùi Đăng Khoa tôi sẽ chào cậu như cách đệ tử chào thầy. Còn nếu cậu không luyện được, tôi cũng sẽ để cậu bình an rời khỏi đây."
Giang Thành cảm thấy khó hiểu.
Mẹ nó các ông quên ông đây rồi sao?
Tôi cũng là một trong sáu vị thần y mà!
Sao không ai hỏi cái nhìn của tôi cả?
Chẳng lẽ kẻ hèn họ Giang này không xứng ư?
Chẳng lẽ tôi đây không có tư cách đó sao?
Chẳng lẽ độ tồn tại của kẻ này thấp đến thế ư?
Giang Thành nổi giận, đang định nói chuyện thì nghe thấy Vương Bác Thần nói: “Thần y Giang, ông vẫn chưa nói gì, xem ra ông mới là người thông minh nhất. Chuyện này ông thấy sao?"
Giang Thành đang định nổi giận, nhưng nghe thấy thế thì sửng sốt.
Hỏi… hỏi ông à?
Cậu ta, cậu ta cũng để ý ông ta ư?
Chẳng hiểu sao mà lúc này Giang Thành bỗng có cảm giác như thể gặp được tri kỉ vậy!
Đúng là tinh mắt!
Đúng là chàng trai trẻ dám một mình khiêu chiến sáu vị thần y chúng tôi, con mắt tinh tường khác hẳn người thường mà, biết tôi là người thông minh nhất trong sáu người.
Giang Thành bỗng muốn rớt nước mắt, nhưng để giữ hình tượng thông tuệ của mình nên ông ta chỉ ho nhẹ một cái rồi bình tĩnh nói: “Theo lý mà nói thì vừa nãy sáu vị thần y chúng tôi đã thua. Song mọi người đều không đồng ý, ai cũng ép cậu, nhưng thế này rất không công bằng cho cậu. Đã thế thì cậu cứ luyện thêm viên nữa ngay tại đây đi, để cho đám ngốc đó thấy được tài năng của cậu."
"Huống gì lão Bùi và lão Khấu cũng đã tỏ thái độ rồi, nếu cậu có thể luyện ra một viên y thế, sau này sẽ chào cậu như đệ tử chào thầy người có tài chính là thầy. Nhưng cậu cứ yên tâm, vì cậu đã hỏi tôi nên tôi cam đoan sẽ tìm cho cậu một môi trường yên tĩnh để luyện đan. Chỗ này ồn ào thế này, không phải là nơi thích hợp để luyện đan."
"Đám người này cũng không phải kẻ tốt lành gì đâu. Bọn họ không phải muốn xem y thuật của cậu mà chỉ là một đám bè lũ xu nịnh để đạt được ích lợi thôi, y như đàn ruồi ngửi thấy mùi phân thối vậy đó, khiến người ta phát tởm."