Mục lục
Thần Chủ Ở Rể - Vương Bác Thần - Triệu Thanh Hà (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào!”

Vương Bác Thần nhìn về phía Lý Hoàng.

Bây giờ chỉ có Lý Hoàng biết chân tướng chuyện này.

Bởi vì, năm đó mẹ chính là được Lý Hoàng lén lút chôn cất.

“Không thể nào, chuyện này không thể nào, lúc đó là chính tay cậu chôn cất Lý Kì, không thể là mộ trống!”

Lý Hoàng không tin nhảy xuống, nhưng vẫn không tìm thấy hài cốt của Lý Kì.

Trái lại tìm được một phong thư ở bên trong.

“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, sao lại biến thành một lá thư? Bác Thần cháu nhìn xem.”

Lý Hoàng vội vàng giao phong thư cho Vương Bác Thần.

Năm đó ông ta tự tay chôn cất Lý Kì ở chỗ này, bây giờ lại trở thành mộ trống, chắc chắn là có người đào mộ lên.

Vương Bác Thần mở phong thư ra, chỉ thấy bên trong viết rằng: “Mẹ cậu chưa chết, tôi mang đi rồi.”

“Chưa chết? Mẹ tôi chưa chết?”

Vương Bác Thần sửng sốt.

Anh tận mắt nhìn thấy đao của Lý Kiệu đâm xuyên qua cơ thể mẹ. 

Anh tận mắt nhìn thấy mẹ chết thảm.

Bây giờ trong mộ của mẹ lại xuất hiện một lá thư, nói mẹ chưa chết?

“Sao lại như vậy? Sao lại như vậy?”

Lý Hoàng nhìn nội dung bức thư, không nhịn được lùi về sau: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Sao lại chưa chết? Nếu như chưa chết, lúc đó cậu phải biết rồi, chuyện này là không thể nào!”

Lý Hoàng không thể tin nổi kết quả này, nếu như chưa chết, vậy chẳng phải ông ta đã chôn sống em gái mình sao?

Nhưng khi đó, rõ ràng Lý Kì chết thật rồi.

“Rốt cuộc là ai đang giở trò quỷ! Nếu em gái chưa chết, sao cậu lại có thể không biết!”

Lý Hoàng sốt sắng nắm lấy cổ tay Vương Bác Thần: “Bác Thần, điều tra rõ ràng, nhất định phải điều tra rõ ràng! Rốt cuộc là ai đang giờ trò quỷ! Là ai đang trêu đùa chúng ta? Mất hết tính người, mất hết tính người!”

Vương Kinh Hồng hoàn toàn không ngờ rằng chuyện lại phát triển đến nước này.

Ông ta vốn muốn để cho Vương Hạo chết trước mộ phần Lý Kì, sau đó chôn chung cùng luôn. Làm như vậy, oán hận trong lòng Vương Bác Thần sẽ tiêu tan phần nào, sau đó ông ta lại lấy cái chết nhận lỗi, như vậy Vương Bác Thần sẽ tiếp nhận nhà họ Vương.

Nhưng bây giờ, Lý Kì chưa chết?

Vậy… nếu như chưa chết, bây giờ nên làm thế nào?

Há chẳng phải ông ta đào mộ là một chuyện tốt?

Suy nghĩ trong đầu Vương Kinh Hồng xoay chuyển, vội vàng nói: “Trên thế giới này có rất nhiều cao nhân, Bác Thần, lỡ như mẹ cháu thật sự chưa chết thì sao? Nếu như mẹ cháu thật sự chết rồi, người nào lại làm ra loại chuyện như vậy? Bốn năm trước, cháu vẫn chỉ là một người bình thường.”

Vương Bác Thần không để ý đến ông ta.

Nhưng lời Vương Kinh Hồng nói không sai.

Bốn năm trước, anh vẫn chỉ là một thiếu niên vô cùng bình thường, ai lại dùng thủ đoạn này đối phó anh?

Huống hồ, lúc ấy người hận mẹ nhất là Lý Thành và Lý Kiệu, mà hai người bọn họ cũng không có khả năng làm như vậy, bởi vì không đủ động cơ.

Nếu như mẹ vẫn chưa chết, vậy chính là được người ta cứu sống.

Nhưng thế giới hiện nay, ngoài sư phụ Lâm Đạo Tử đã mất của mình ra thì còn người nào có bản lĩnh giúp người ta chết rồi sống lại?

Huống hồ, từ khi mẹ chết đến khi Lý Hoàng lén lút chôn cất cách nhau năm sáu tiếng.

Cho dù lúc ấy mẹ chưa chết, nhưng thời gian dài như vậy, chắc chắn cũng chết rồi.

Mà bây giờ, nếu mẹ thật sự chưa chết, vậy ai sẽ có bản lĩnh giúp con người cải tử hồi sinh?

Đây là thuật cải tử hồi sinh thật sự!

Liệu có phải là Lâm lão đầu hay không?

Vương Bác Thần phủ định suy đoán này, dựa vào thời gian mình gặp Lâm lão đầu để suy đoán, khi đó Lâm lão đầu không ở trong nước.

“Bác Thần, cháu, cháu có phát hiện gì không?”

Cảm xúc của Lý Hoàng dần trở nên kích động.

Đời này ông ta có lỗi với em gái nhất.

Nếu như em gái chưa chết, vậy khúc mắc lớn nhất trong lòng ông ta cũng có thể được cởi bỏ.

“Bây giờ vẫn chưa rõ ràng.”

Vương Bác Thần quay đầu lạnh lùng nhìn Vương Kinh Hồng và Vương Hạo, thản nhiên nói: “Cho dù mẹ tôi còn sống hay không, tôi đều không muốn nhìn thấy các ông, cút đi cho tôi!”

Vương Hạo kinh hồn bạt vía, không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Bác Thần.

“Được, bọn ông cút, Bác Thần, nếu mẹ cháu chưa chết, vậy có thể hóa giải thù hận giữa chúng ta, nhà họ Vương vĩnh viễn là của cháu.”

Vương Kinh Hồng nói một câu, sau đó cho người khiêng thi thể vị Võ Tông kia lên, dẫn  theo Vương Hạo rời đi.

Thực lực của Vương Bác Thần khiến ông ta càng thêm hoảng sợ, cũng càng thêm hối hận.

Hối hận khiến trái tim như đang rỉ máu.

Một vị Võ Tông, vậy mà lại bị một cú đấm của Vương Bác Thần giết chết!

Con nối dõi xuất sắc như vậy của nhà họ Vương, nếu không nhận tổ quy tông, Vương Kinh Hồng ông ta chết không nhắm mắt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK