Bụp bụp bụp.
Mặt đất truyền ra âm thanh giống như gõ cửa, có thứ gì đó sắp đi ra từ dưới đất.
Vương Bác Thần vừa đối phó với bàn tay quỷ, vừa điên cuồng đập cửa tháp.
Cửa tháp không biết làm bằng chất liệu gì, cực kỳ chắc chắn. Vương Bác Thần dùng hết sức cũng không thể lay động được cửa tháp.
Bàn tay quỷ trên đất càng ngày càng nhiều, chi chít khiến người nhìn tê dại da đầu, giống như cỏ mọc trong đất, hơn nữa mỗi một bàn tay quỷ dường như đang tiến hóa, đã xuất hiện một chút năng lượng dao động.
Tình hình rất khẩn cấp.
Tuy bây giờ bàn tay quỷ không tạo thành uy hiếp với anh, nhưng làm sao cũng không giết hết!
Lẽ nào phải chết ở đây sao?
Vương Bác Thần thầm kêu khổ, không ngờ chuyến đi Phật Quốc lần này lại nguy hiểm như thế, càng không ngờ trên đời lại tồn tại nơi đại hung như này.
Điều quỷ dị hơn, nơi này rõ ràng là trong địa phận của Phật Quốc, nhưng thủ đoạn giam cầm trong tháp hoàn toàn là cách phong ấn của đạo gia nước R.
Chứng tỏ tòa tháp cổ tràn ngập sự quỷ dị này, rất có khả năng là do người nước R thời cổ đại xây dựng.
Có điều Vương Bác Thần bây giờ không quan tâm những thứ này, làm sao ra ngoài mới là điều mấu chốt nhất.
“Đồ đệ ngoan, mau tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”
Trong giọng nói của quái lông xanh tràn ngập ý vui sướng khi người khác gặp họa.
Vương Bác Thần không thèm quan tâm nó, tiếp tục đối phó với bàn tay quỷ.
Tiếng va đập của mặt đất càng lúc càng lớn, bắt đầu rung chấn.
Xem ra không cần bao lâu, thứ bên dưới sẽ ra ngoài.
“Đây lẽ nào là một tòa tháp trấn ma sao? Thật quỷ dị.”
Vương Bác Thần bị một bàn tay máu tóm lấy, lập tức cổ chân truyền tới một cơn đau, anh vội vàng chém đứt bàn tay máu.
Loại tình huống này khiến anh sửng sốt, lực lượng của bàn tay máu đã mạnh tới mức có thể gây ra đau đớn cho anh, cứ tiếp tục như này, bàn tay máu không ngừng tiến hóa, anh sẽ không ngăn chặn được.
“Đây rốt cuộc là cái quỷ gì!”
Vương Bác Thần chỉ có thể không ngừng nhảy lên, bên phía cửa tháp không mở được, buộc phải nghĩ cách khác.
Lẽ nào chỉ có đi lên tầng 2 sao?
Không được.
Quái lông xanh còn quỷ dị hơn những bàn tay máu này, cách xa như vậy cũng có thể ngửi được mùi thối rữa trên người ông ta.
Điều khủng bố hơn là những bàn tay máu này không xuất hiện ở chỗ gần lối vào tầng 2, hơn nữa cũng không đi tới bên đó.
Điều này chứng tỏ quái lông xanh đáng sợ hơn bàn tay máu.
“Trên trời có cửu trọng thiên, thần tiên lớp lớp. Dưới đất có tầng thứ 18, quỷ hồn lớp lớp. Ở giữa có quỷ lại có thần, chỉ là người phàm không phân rõ.”
Tiếng hát quỷ dị văng vẳng ở trong tầng 1, khiến trái tim của Vương Bác Thần bỗng thắt lại.
Tiếng hát sắc bén vang vọng, khiến toàn thân Vương Bác Thần nổi một tầng gai ốc.
Đây là ca khúc đầu phim của bộ Phong Thần Diễn Nghĩa bản cũ bị cấm, âm thanh u ám càng khiến không khí lúc này trở nên càng thêm đáng sợ.
Trong lòng Vương Bác Thần rung lên, người hát là quỷ lông xanh, ông ta không phải luôn bị nhốt ở đây sao? Sao lại biết bài hát này?
“Quái lông xanh, ông ngay cả bản thân là ai cũng quên rồi sao? Ông thật đáng thương!”
Vào lúc này, Vương Bác Thần mỉa mai quái lông xanh.
Quái lông xanh rất có khả năng là người hiện đại, nếu không sao có thể biết bài hát này?
Nó rốt cuộc là ai?
“Cứng miệng cũng vô dụng, vào nơi này, không ai có thể đi ra.”
Quái lông xanh không ngừng dụ dỗ: “Chỉ cần tôi có thể cứu cậu, tôi chính là Lâm Đạo Tử sư phụ của cậu, đồ nhi ngoan, tới chỗ tôi, chỉ có tôi có thể cứu cậu.”
Quái lông xanh giống như thể tập hợp của mọi sự tà ác, giọng của nó tà ác, ánh mắt tà ác, hình như vì tà ác mà sinh ra.
Mà vào lúc này, bỗng nhiên bụp một tiếng, cửa tháp đột nhiên mở ra.
Trong lòng Vương Bác Thần chợt vui mừng, chỉ nghe thấy giọng nói của Nhạc Ẩn Long vang lên: “Anh Thần, anh không sao chứ?”