Trên nóc một tòa nhà cũ bỏ hoang, ánh đèn mờ ảo đung đưa qua lại, bóng người trải dài dưới đất một cách khó hiểu, khiến người khác cảm giác có vẻ âm u.
Điều mà Tần Ngọc Linh sợ nhất chính là hoàn cảnh như thế này, nhưng nét mặt của Thư Khả Như rất bình tĩnh.
“Hoá ra cũng biết sợ à, lúc cô làm những chuyện kia với tôi, sao cô không nghĩ là tôi có sợ hay không?”
Khóe miệng của Thư Khả Như hiện lên nụ cười mỉa, con dao gọt hoa quả trong tay ánh lên sự sắc bén lạnh lẽo, dừng ngay trên cổ của Tần Ngọc Linh.
“Tôi không giống như cô, từ khi sinh ra đã được cưng chiều, tôi thật sự rất vui khi trở thành bạn với cô, nhưng rõ ràng tôi quen biết với Chu Ngọc trước, là tôi để hai người làm quen với nhau. Kết quả hai người lại ở bên nhau, đúng là nực cười mà.”
Bạn thân và người đàn ông mình thích ở bên nhau, chuyện ‘máu chó’ này xảy ra trên người mình, có buồn cười không chứ?
“Cho dù là cô quen A Ngọc trước thì sao chứ? Nhưng nếu hai người thích nhau thì đã ở bên nhau từ lâu rồi. Nếu cả hai đã không ở bên nhau, dựa vào gì mà tôi không thể thích anh ấy chứ. A Ngọc cũng đâu phải của nhà mấy người, hơn nữa anh ấy chỉ thích tôi.”
Tần Ngọc Linh run rẩy nói xong, cô ta thật sự sợ Thư Khả Như đột nhiên kề dao vào cổ mình. Những gì Tần Ngọc Linh nói khá là có lý, cô ấy và Chu Ngọc không ở bên nhau, cho nên anh ta và Tần Ngọc Linh ở bên nhau thì sao lại không được.
Nhưng sau khi họ ở bên nhau, cô ấy cũng đâu có làm ra bất kỳ chuyện gì phá hoại tình cảm giữa họ, thậm chí còn mỉm cười chúc phúc nữa. Có ai biết nụ cười kiểu đó chua xót ra sao không?
“Nhưng trước giờ tôi chưa làm chuyện có lỗi với hai người, còn giúp cô che giấu những chuyện dơ bẩn kia. Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa nói nửa câu với Chu Ngọc, nhưng cô lại tàn nhẫn đối phó tôi. Tần Ngọc Linh, cô đúng là một diễn viên đạt chuẩn, thể hiện mình là nạn nhân trước mặt Chu Ngọc vô cùng tinh tế. Trong tám năm cô bỏ đi, có ba năm tôi sống những ngày tối tăm ngột ngạt, ngày nào cũng ăn không no ngủ không yên, ngày nào cũng bị Chu Ngọc hành hạ.
Sau đó tôi bỏ trốn, chạy ra nước ngoài, nhưng bản thân lại mắc chứng sợ hãi sự giam cầm, là vì lúc đó Chu Ngọc luôn nhốt tôi trong căn phòng nhỏ tối tăm, không nhìn thấy ánh mặt trời!
Tôi đã mất hai năm ở nước ngoài để điều trị và khắc phục, mới dần dần bước ra khỏi bóng tối mà Chu Ngọc mang lại cho tôi, Sau đó lại dùng thời gian ba năm để quên đi.
Tôi quay về, trước giờ chưa từng nghĩ muốn phá hoại hai người. Tôi chỉ theo Tiểu Anh Anh quay về làm việc mà thôi, tôi cố gắng tránh xa cuộc sống của hai người, nhưng chính hai người lại ép tôi từng bước đến gần.
Mấy chuyện này rốt cuộc là lỗi của ai chứ? Còn không phải đều là lỗi của mấy người à. Cuối cùng ai cũng nghĩ là tôi phá hoại hai người.”
Giọng của Thư Khả Như trống rỗng, giống như đang kể chuyện của người khác vậy. Giọng nói rất bình thản, thản nhiên đến mức khiến người ta cảm thấy tĩnh mịch vắng vẻ.
Đột nhiên cô ấy thu con dao gọt hoa quả lại, dùng sức cứa một nhát vào lòng bàn tay mình, máu tươi men theo con dao chảy xuống.
“Tôi trói cô lại, không phải nói chuyện cũ, cũng sẽ không làm hại cô, tôi chỉ muốn chứng minh một chuyện mà thôi.”
Tần Ngọc Linh ngơ ngác nhìn cô ấy, nuốt một ngụm nước bọt, cô ta thật sự không biết rốt cuộc Thư Khả Như muốn làm gì. Máu của cô ấy bị vẩy lên trên quần áo và mặt Tần Ngọc Linh.
Cô ấy kêu người chặn miệng cô ta lại, lấy điện thoại của một người nào đó rồi chụp tách tách vài bức, nhanh chóng gửi cho Chu Ngọc.
Đính kèm: ‘Người phụ nữ của anh đã bị bắt cóc, muốn cứu cô ta thì cần phải một mình đến tòa nhà 40 khu C phố cổ, nếu báo cảnh sát thì hậu quả tự gánh!’
Sau khi gửi xong mấy tấm ảnh này, Thư Khả Như nhanh chóng rời khỏi, mang theo tất cả người mặc áo đen rút đi.
Mất nửa tiếng đồng hồ để tới bờ biển, ban đêm sóng lên, sóng biển điên cuồng vỗ bờ, gió biển thổi đến khiến người khác cảm thấy thư thái vô cùng.
Gọi điện cho Chu Ngọc, cô ấy nghẹn ngào nói: “Chu Ngọc, có phải anh... Tít tít tít...”
“Có phải anh đã đắc tội với ai rồi không? Mau đến cứu tôi với!”
“Được rồi được rồi, nói nhiều như vậy làm gì, người phụ nữ của Chu Ngọc trong tay tôi, một triệu đô, nếu không thì miễn bàn, hậu quả của việc báo cảnh sát thì tự mình gánh lấy.
Không ngại nói anh biết, nước biển dâng lên rồi, người đẹp nhỏ bé của anh chắc không kiên trì được bao lâu đâu.”
Người áo đen nói xong thì cúp điện thoại ngay.
Thư Khả Như cười: “Được rồi, nhiệm vụ của mấy anh hoàn thành rồi, về nhà nghỉ ngơi tử tế đi. Nhớ thay tôi cảm ơn cậu chủ nhà mấy anh nha.”
“Vậy cô Thư, tự cô phải cẩn thận đó.”
Thư Khả Như cười và gật đầu. Sau khi đám người áo đen đi khỏi, bờ biển càng yên tĩnh và trống trải. Cô ấy ngồi trên bãi biển, cúi đầu nhìn đôi tay nhuốm đầy máu của mình, cởi chiếc áo khoác mỏng mùa hè và quấn lại.
Không cầm máu, lỡ như chảy máu quá nhiều đến hôn mê thì biết tính sao? Điện thoại reo lên, nhìn thấy Tô Thanh Anh gọi đến, cô ấy lập tức nghe máy.
“Bây giờ tớ mới nhớ cậu vẫn đang bận việc, kết quả có chưa?”
“Vẫn chưa, cậu có thể đến đón tớ.”
“Được.”
Lúc Chu Ngọc nhìn thấy tin thì lập tức xông ra ngoài, nhưng đi được nửa đường thì nhận được cuộc gọi, anh rất chắc chắn đây chính là giọng của Thư Khả Như.
Nhưng hai người lại hoàn toàn trái ngược, cả hai ở khác hướng. Sau khi đắn đo cân nhắc, Chu Ngọc quyết định đi cứu Tần Ngọc Linh trước, sau đó cử người đi cứu Thư Khả Như.
Chu Ngọc muốn đi cứu Thư Khả Như nhưng xe đã lái đến nửa đường, nếu quay ngược lại thì không cách nào cứu cả hai bên được. Rốt cuộc là ai đang chơi trò này với anh ta, nếu để anh ta tra ra, thì đừng trách anh ta ra tay độc ác.
Một tiếng sau, Nguyễn Hạo Thần đã lái xe đến khu phố cổ, lập tức đến toà 40 khu C. Lúc tới tầng cao nhất thì chỉ thấy Tần Ngọc Linh bị trói trên ghế, miệng bị chặn lại.1
Nhưng mùi máu tanh trên người cô ta rất rõ ràng. Nhìn thấy Chu Ngọc, cô ta kích động đến mức rơi cả nước mắt.
“Hu hu...”
“Tiểu Ngọc đừng sợ, anh cởi trói cho em.”
Tần Ngọc Linh bổ nhào vào lòng anh ta: “Hu hu hu... A Ngọc, là Thư Khả Như trói em tới đây, em cũng không biết cô ấy muốn gì nữa,cô ấy biết em làm chuyện đó nên muốn trả thù em.”
Nghe vậy, Chu Ngọc cảm thấy chuyện này ngày càng có gì đó sai sai.
Nhìn thấy máu tươi trên người cô ta, anh không nhịn được lên tiếng: “Em không sao chứ?”
“Không sao, đây đều là máu của Thư Khả Như, em cũng không biết đột nhiên cô ấy nổi điên gì nữa.”
Chu Ngọc cau mày, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Suy nghĩ một lúc, Chu Ngọc trợn tròn mắt, cô ấy đúng là một người phụ nữ ngốc đến cùng mà!
“Chúng ta mau chóng đến bờ biển, đi tìm Thư Khả Như!”
Mà lúc này, Thư Khả Như nhìn thấy bóng dáng của Tô Thanh Anh đi tới, cô ấy mỉm cười...