Cho dù không mắc bệnh trầm cảm, tinh thần cũng sẽ sụp đổ.
Nguyễn Hạo Thần nhíu chặt lông mày, người phụ nữ đáng chết này muốn chết đói à?
Anh nhanh chân lên lầu, mở cửa thấy cô ngồi trước cửa sổ, đờ đẫn nhìn ánh nắng bên ngoài, gió nhẹ lướt qua, sợi tóc đen của cô bay lên, lộ ra sườn mặt tái nhợt của cô.
Dáng vẻ đó nhìn như sẽ biến mất bất kỳ lúc nào.
Anh nhanh chóng đi tới, bóng dáng chặn tia sáng trước mặt cô, khiến cô khẽ cau mày.
Bàn tay to nắm cằm của cô: "Làm sao, muốn chết đói à? Hôm nay là ngày đầu thất của mẹ cô, cô không định đi tế bái hả?"
Nghe vậy, cảm xúc của Tô Khiết cuối cùng cũng thay đổi.
"Xuống dưới ăn cơm, cơm nước xong xuôi rồi tôi dẫn cô đi!"
Tô Khiết đi theo sau anh, trên bàn là cơm canh ngon miệng, cô ngồi xuống rồi dồn sức bới cơm, nhưng không gắp miếng thức ăn nào.
Nguyễn Hạo Thần gắp cho cô cái gì, cô ăn cái đó.
Một bát cơm thôi đã làm no căng, cô đã đói quá lâu nên không ăn được nhiều thứ, vả lại cô cũng không quá hứng thú.
"Anh đồng ý đưa tôi đi thăm mẹ!"
"Cô ăn no rồi à?"
Nguyễn Hạo Thần khẽ liếc cô một cái, ăn cơm xong quả thật có tinh thần hơn.
Tô Khiết gật đầu.
Trên đường đi, Tô Khiết mua hai bó hoa hồng trắng, loài hoa mà mẹ cô thích nhất là hoa hồng trắng.
Cô nhớ kỹ mẹ từng nói, hoa hồng trắng đại biểu cho tình yêu thuần khiết, bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, loài hoa bố của cô thích cũng là hoa hồng trắng.
Hôm nay cô không chỉ đi thăm mẹ, cô cũng muốn đi thăm bố nữa, đã rất lâu rồi cô không đi thăm bố, cô nhớ ông ấy!
Đi tới nghĩa địa, Tô Khiết lại ngăn cản Nguyễn Hạo Thần không cho anh đi vào.
"Một mình tôi đi vào là được, có lẽ bố mẹ tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, gặp được anh, tôi sợ nắp quan tài của mẹ tôi sẽ bung ra mất!"1
Nguyễn Hạo Thần:...
Anh hiểu ý cô muốn biểu đạt, một hơi nghẹn trong lồng ngực không tản đi được.
Anh chưa bao giờ muốn hại chết Lâm Khả Khanh, rõ ràng anh đã bảo Ngụy Toàn dặn dò đám người ở bệnh viện đó, nhưng kết quả vẫn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn!
Tô Khiết đi đến trước mộ Lâm Khả Khanh, trong lòng toàn là đắng chát, kêu gào thảm thiết, hốc mắt nóng lên, nước mắt lập tức không nhịn được mà rơi xuống.
Mẹ, con đến thăm mẹ đây!
Đã rất nhiều ngày rồi không gặp, mẹ ở bên kia có khỏe không? Tiểu Khiết rất nhớ mẹ và bố, con rất hy vọng bố mẹ có thể trở về thăm con, không, bố mẹ không nên quay lại, Tiểu Khiết không còn mặt mũi gặp bố mẹ.
Tiểu Khiết thật sự rất thất bại, công ty nhà chúng ta con cũng không thể lấy lại được…
Qua hồi lâu, Nguyễn Hạo Thần thấy Tô Khiết chưa quay về, bèn đi vào.
Anh đi đến trước mộ của Lâm Khả Khanh, cúi mình rất thấp, nhìn chăm chú vào bó hồng đó một lát, lập tức đi về một phía khác.
Bố mẹ củaTô Khiết ở cùng một nghĩa địa, chỉ là cách nhau rất xa.
Nhưng khi anh đi đến trước mộ của bố Tô, chỉ thấy bó hoa hồng trắng ở đó, bóng dáng Tô Khiết lại đã biến mất từ lâu.
Trên trán anh nổi gân xanh, Tô Khiết cô lại dám trốn!
Anh lập tức xoay người bỏ đi, nhưng anh không chú ý tới điện thoại của Tô Khiết rơi xuống bụi cỏ xanh bên cạnh.
Trên sườn núi ven biển ở ngoại ô phía bắc của thành phố Giang Thành, ở nơi gần đó có một căn phòng hoang cũ nát, khi Tô Khiết tỉnh lại cô có phần đau đầu, tia sáng chiếu lên người cô rất chói mắt.
Cô chậm rãi ngồi dậy, bên cạnh có mấy người ăn mặc như lưu manh, bọn họ ngậm thuốc lá trong miệng, nuốt mây nhả khói.
Nhưng mà cô rất quen với bóng người ở ngoài cửa, Lâm Tiêu!
Lâm Tiêu còn mặc quần áo bệnh nhân trên người, dưới ánh mặt trời nụ cười của cô ta cực kỳ chướng mắt: "Cô đã tỉnh rồi!"
Lâm Tiêu!
Vẻ mặt của Tô Khiết tràn đầy sự thù hận, cô trừng mắt nhìn cô ta, đứng dậy lập tức vọt thẳng về phía cô ta, cô còn chưa chạy đến gần, thân thể của cô đã bị mấy người đó khống chế lại.
"Tô Khiết à Tô Khiết, cho dù cô bị Thần nhốt, không phải cuối cùng cô vẫn rơi vào tay tôi à!"
Bốp!
Một bạt tai không hề báo trước mà rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Tô Khiết, khuôn mặt cô sưng đỏ lên theo tốc độ mắt thường cũng thấy được.
Tô Khiết muốn tránh thoát, hai người phía sau lại nắm chắc tay cô, không cho cô giãy dụa chút nào.1
Lâm Tiêu cười rất đắc ý, đáy mắt giống như bôi độc, mang theo sự tàn ác dày đặc.
"Đúng rồi, trước đó tôi quên nói cho cô biết, Thần vẫn luôn biết trận hỏa hoạn lớn vào ba năm trước ở nhà họ Nguyễn không phải do cô gây nên, nhưng mà anh ấy không tìm được người nào để trút giận, anh ấy không tìm được người phóng hỏa thật sự, cho nên anh ấy trút hết sự thù hận và đổ mọi trách nhiệm lên người cô.
Cô cho rằng ba năm nay anh ấy không biết ư? Anh ấy chỉ đơn giản là muốn tra tấn cô, thù hận cô, xem cô như một nơi để trút giận mà thôi!"
Nghe vậy, đồng tử của Tô Khiết co rút lại, cô vẫn cho rằng Nguyễn Hạo Thần chỉ hiểu lầm cô, không ngờ rằng anh vẫn luôn biết cô không phải người phóng hỏa, nhưng vẫn muốn hận cô, muốn tra tấn cô không ngừng!
Nguyễn Hạo Thần, kiếp trước Tô Khiết tôi rốt cuộc đã nợ anh thứ gì, khiến kiếp này anh đối xử với tôi như vậy!
Hai tay bị bắt ở sau lưng gập lại thật chặt, móng tay đâm vào trong thịt mà không hề thấy đau đớn.
Thấy dáng vẻ này của cô, Lâm Tiêu vô cùng vừa lòng, chẳng qua lúc này chỉ mới là bắt đầu!
"Thật ra cô cho rằng Thần vẫn luôn hiểu lầm đứa bé không phải con anh ấy, nhưng anh ấy lại biết rõ tất cả, anh ấy biết đứa bé là con của anh ấy, anh ấy là một người đàn ông nhẫn tâm nhưng cũng là một người đàn ông thâm tình.
Vì bận tâm đến cảm nhận của tôi, anh ấy bảo bác sĩ động tay động chân trên bản giám định quan hệ, cho nên bản giám định đó là giả, Thần cũng biết đó là con của anh ấy, nhưng anh ấy vẫn quyết định từ bỏ nó vì tôi!1
Tô Khiết à, cô đúng là một kẻ cực kỳ đáng thương, cô cho rằng anh ấy chỉ hiểu lầm không tin, nhưng cô không biết từ đầu đến cuối người đàn ông ấy đều biết rõ tất cả, nhưng anh ấy vẫn thích trút hết sự xúc phạm lên người cô."
Đôi môi củaTô Khiết run rẩy, không thể tin mà nhìn Lâm Tiêu, thì ra là Nguyễn Hạo Thần tự ra tay, khi đó cô còn nghĩ do Lâm Tiêu làm, không ngờ rằng lại là chính anh!
Là anh!
Lâm Tiêu thấy vậy, cười càng vui vẻ hơn.
Bởi vì vào giờ phút này dáng vẻ của Tô Khiết cực kỳ buồn cười, đau lòng là cảm giác gì, đại khái là dáng vẻ của Tô Khiết lúc này.
Đôi mắt của cô đỏ tươi đến mức đáng sợ, hiện tại Tô Khiết hận không thể giết chết người phụ nữ tên Lâm Tiêu này!
Chẳng qua mọi chuyện còn lâu mới kết thúc.
"Có lẽ cô không biết, Thần vì trả thù việc cô bỏ đi mà tự tay rút ống thở của mẹ cô, còn bảo bệnh viện ngừng cung cấp thuốc cho bà ta, cô không ngờ tới đúng không?
Càng quan trọng hơn là, đêm đầu tiên sau khi cô sinh non, anh ấy triền miên với tôi ở trên chiếc giường của chúng tôi, vẫn luôn “đòi” đến hừng đông mới chịu buông tha cho tôi, còn nói cô không xứng sinh con của anh ấy, cho nên anh ấy thà rằng luôn mắng đứa bé đó là con hoang!"1
Tô Khiết chỉ cảm thấy trái tim của mình đau đớn, như có người dùng dao liên tiếp đâm vào rút ra rồi lại đâm vào trong, khuấy lên không ngừng.
"Phốc!"
Một ngụm máu đỏ thẫm trào ra từ miệng cô, nhuộm đỏ tro bụi trên đất...