Ngụy Toàn nở nụ cười, kiềm chế ý muốn nói cho họ biết sự thật.
“Cơ thể của tổng giám đốc bị tổn thương nhiều vùng. Vụ nổ để lại di chứng quá lớn, dẫn đến sức khỏe của tổng giám đốc xuất hiện nhiều vấn đề khác, bác sĩ nói chỉ cần anh ấy có thể tỉnh lại thì sẽ không có gì đáng ngại.”
Tóm lại là vì vết thương bên ngoài rất nặng nên anh ấy vẫn còn hôn mê.
Nếu ngày nào đó anh ấy tỉnh lại thì chứng tỏ không có gì đáng lo ngại nữa, vượt qua giai đoạn nguy hiểm thì sẽ không sao nữa.
“Nếu chú ấy tỉnh lại thì mong chú hãy gọi cho cháu.”
“Được, cậu chủ nhỏ.”
Nhìn bóng lưng họ rời đi, nụ cười của Ngụy Toàn dần dần biến mất. Thật ra sự việc không hề đơn giản như lời anh ta nói.
Thương tổn bên ngoài của tổng giám đốc chưa nặng đến nỗi khiến anh ấy hôn mê đến tận bây giờ, vùng chịu tổn thương đúng là rất lớn nhưng vẫn còn tạm ổn.
Quan trọng là chấn thương bên trong của tổng giám đốc, vốn dĩ bên trong đã có vấn đề, bây giờ bên ngoài còn thành ra như vậy, hai bên tác động qua lại gây ra ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của tổng giám đốc.
Ngày hôm qua bác sĩ đã nói với anh ta một câu khiến anh ta không thể quên được.
Sức khỏe của anh ấy đã không thể cứu chữa, tổn thương rất nghiêm trọng, cho dù bây giờ có muốn xoay chuyển tình hình thì cũng không có cách nào cả.
Anh ta siết chặt bàn tay theo phản xạ, đã đến mức không thể cứu chữa rồi sao?
Nhưng sức khỏe của anh ấy trông có có vẻ vẫn cường tráng lắm mà, sao lại đến mức không thể cứu chữa được nữa?
Những lời này Ngụy Toàn đều giấu kín trong lòng, không hề nói cho bất cứ ai.
Xuyên qua cửa sổ, vẻ rầu rĩ trên mặt Ngụy Toàn càng lúc càng thấy rõ.
Buổi tối, Tôn Tử Phàm đưa Tô Cảnh Nhạc về nhà, trong bệnh viện có rất nhiều mầm bệnh, Tô Cảnh Nhạc còn nhỏ nên đường hô hấp rất dễ bị nhiễm trùng. Tô Thanh Anh thúc giục mãi Tôn Tử Phàm mới đành đưa cậu về.
Còn về Tô Thanh Anh bên này cô có y tá chăm sóc liền có thể.
Tối đến, Tô Thanh Anh quyết định xuống giường, đi đến phòng bệnh của Nguyễn Hạo Thần.
Cô kéo một bác sĩ đang đi ngang qua lại hỏi: “Bác sĩ, cho hỏi tôi có thể vào đó thăm anh ấy được không?”
Thời gian Nguyễn Hạo Thần hôn mê lâu hơn cô nhiều, chứng tỏ anh ta bị thương không nhẹ chút nào.
“Bây giờ đã qua thời gian thăm nom bệnh nhân, cô nên quay về phòng mình thì hơn. Cô à, sắc mặt cô cũng không tốt lắm, cần phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn mới được.”
Nghe thấy vậy, Tô Thanh Anh liền gật đầu.
Quay đầu nhìn người đang nằm trên giường bệnh không có chút sức sống nào, lòng cô quặn thắt, giống như bị ai đó bóp nghẹt.
Bỗng nhiên cô nghĩ tới gì đó. “Bác sĩ, cho tôi hỏi tình hình sức khỏe của anh ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ có vẻ hơi do dự, trợ lý Ngụy đã dặn không được nói ra tình hình sức khỏe của anh Nguyễn, dù là ai hỏi cũng không được nói!
Nếu buộc phải nói thì chỉ nói là tình hình vẫn ổn, còn tình trạng bệnh thật sự thì tuyệt đối không được nói ra.
Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính của mình lên: “Anh Nguyễn bị thương tương đối nặng nhưng tỉnh lại chỉ là vấn đề thời gian, nếu không có gì phát sinh ngoài ý muốn thì ngày mai hoặc ngày kia anh ấy sẽ tỉnh lại.”
Tô Thanh Anh cảm thấy vẻ mặt của bác sĩ có hơi khác lạ, ánh mắt liên tục nhìn sang bên trái, rõ ràng là đang nói dối.
Thỉnh thoảng anh ta còn né tránh ánh mắt, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chứng tỏ thật sự có vấn đề.
Tại sao bác sĩ không muốn nói ra?
Hay là Ngụy Toàn đã dặn dò chuyện gì?
Rất có khả năng là vế sau.
“Cám ơn bác sĩ, giờ tôi về phòng nghỉ ngơi đây.”
Bác sĩ gật đầu.
Lúc quay về, Tô Thanh Anh tiếp tục suy nghĩ, cũng có thể là do cô suy nghĩ quá nhiều.
Lúc đó vụ nổ rất nghiêm trọng, ba người họ đều không chết đã là may mắn lắm rồi.
Chưa kể lúc đó Nguyễn Hạo Thần còn lấy thân mình che chở cho hai mẹ con cô, nên việc anh ta bị thương khá nặng cũng là điều dễ hiểu. Cô chỉ sợ không những cơ thể bị thương nặng mà chưa biết chừng vùng não bộ cũng gặp vấn đề.
Nếu không thì sẽ không có chuyện hôn mê lâu đến vậy.
Ngày hôm sau.
Tô Cảnh Nhạc và Tô Thanh Anh đều mặc quần áo vô khuẩn, Tôn Tử Phàm chờ họ ở bên ngoài, chỉ mình anh ta là không vào.
Hai mẹ con đứng trước giường bệnh, nhìn sắc mặt Nguyễn Hạo Thần tái nhợt đến mức gần như trong suốt.
Tô Thanh Anh lặng yên đưa mắt nhìn anh, bác sĩ nói hôm nay anh sẽ tỉnh lại, nhưng bây giờ đã là là buổi chiều rồi mà vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy anh sắp tỉnh lại.
Trên người anh quấn đầy băng gạc, chắc chắn cơ thể bị thương không nhẹ.
“Mẹ, khi nào chú ấy mới tỉnh lại ạ? Chú ấy đã ngủ đã nhiều ngày rồi, chắc không phải chú ấy thành người thực vật rồi chứ?”
Tô Thanh Anh lắc đầu, không trả lời cậu.
Bác sĩ không hề nói Nguyễn Hạo Thần sẽ có khả năng trở thành người thực vật, nên với tình hình hiện tại của anh ấy thì chắc chắn sẽ không thành người thực vật đâu, chỉ là hôn mê mà thôi…
Khi nghe Tô Cảnh Nhạc nói vậy, Tô Thanh Anh cũng chợt ngẩn người. Cô không dám nghĩ đến khả năng đó. Trách nhiệm trên vai Nguyễn Hạo Thần quá lớn, nếu anh ta trở thành người thực vật thật thì cô không biết mọi chuyện sẽ thay đổi như thế nào.
“Mẹ vẫn chưa trả lời câu hỏi của con.”
“Chú ấy chỉ đang hôn mê thôi, sẽ không có chuyện thành người thực vật đâu. Thế nên con đừng suy nghĩ quá nhiều nhé? Nghe với nói người hôn mê, ta cần phải trò chuyện nhiều với họ, như vậy thì khả năng tỉnh lại sẽ cao hơn.”
“Vâng, chắc là thế.”
Tô Cảnh Nhạc nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Nguyễn Hạo Thần. Nếu không nhìn nhịp tim của anh vẫn còn tiếp tục lên xuống ổn định trên màn hình máy móc thì suýt chút nữa Tô Cảnh Nhạc đã tưởng cậu đang cầm tay của người chết.
Thật sự là lạnh đến đáng sợ.
“Chú Nguyễn Hạo Thần, nếu chú vẫn không tỉnh lại thì mẹ con sẽ lấy người khác đó, còn con cũng sẽ trở thành con của người ta. Hình như con vẫn chưa gọi chú bằng bố nhỉ, chú chịu để con gọi người khác bằng bố sao?”
Tô Thanh Anh: …
Rốt cuộc là ai đã dạy cho thằng bé nói mấy câu này thế?
Không thể nói cái gì dễ nghe hơn được à?
Bàn tay cậu chạm nhẹ vào đầu anh, biết đâu nói như vậy sẽ có tác dụng thì sao.
“Nghe nói chú và mẹ con vẫn chưa làm thủ tục ly hôn phải không? Nếu chú vẫn không tỉnh thì rất có thể mẹ con sẽ đến tòa án để nộp đơn xin ly hôn đơn phương đó.
Nếu con nhớ không nhầm thì vợ chồng sống riêng từ hai năm trở lên là có quyền xin ly hôn đơn phương rồi, đến lúc đó chú mới tỉnh lại thì cái chú cầm trên tay sẽ là giấy chứng nhận ly hôn màu xanh lá chứ không phải giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ nữa đâu.
Sau đó nhìn mẹ con nắm tay người đàn ông khác, rồi dắt con đi ở chính giữa, hình ảnh gia đình có ba người đông đủ, không biết lúc đó chú có ngưỡng mộ và ghen tị không ta?”
Khóe môi Tô Thanh Anh giật giật, trí tưởng tượng của trẻ con bây giờ đều phong phú thế à?
Đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Tô Cảnh Nhạc ngẩng đầu lên, hồn nhiên hỏi: “Mẹ ơi, con nói nhiều như vậy chú Nguyễn Hạo Thần có nghe thấy không?”
Cái này Tô Thanh Anh cũng không dám chắc cho lắm, dù gì người đang hôn mê cũng đâu có ý thức.
Nói hay không nói và nghe thấy hay không nghe thấy là hai chuyện khác nhau.
“Cục cưng, mẹ con mình ra ngoài nhé? Ở đây là phòng bệnh vô khuẩn, chúng ta không thể ở lại lâu.”
Tô Cảnh Nhạc gật đầu, đi theo Tô Thanh Anh ra ngoài.
Lúc đóng cửa, Tô Thanh Anh quay đầu nhìn anh thêm lần nữa. Mong rằng anh sẽ sớm tỉnh lại.