Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Phó tổng giám đốc Tô tới trao đổi chuyện hợp tác với dáng vẻ rất kiêu ngạo nha, rất hợp ý tôi!”

Tô Thanh Anh không thèm để ý tới đám người này. Suốt cả quá trình, ánh mắt cô đều nhìn về phía tổng giám đốc Hoa đang uống rượu một mình. Vị tổng giám đốc Hoa này lời nói dáng dấp tuấn tú lịch sự. Tuy ông ta đã đến tuổi trung niên nhưng vẫn còn dáng vẻ ôn nhu nho nhã.

Lúc này, cô mới chú ý đến trong cả đám người như vậy, cũng chỉ có vị tổng giám đốc Hoa này không có mấy thứ bụng bia kia.

Ông ta cũng liếc nhìn Tô Thanh Anh, cuối cùng lại đứng dậy.

“Các vị cứ từ từ dùng bữa, tôi có chút chuyện muốn bàn bạc với Phó tổng giám đốc Tô, lát nữa sẽ quay lại uống tiếp với mọi người.”

Ngay lập tức có một người chặn đường đi của tổng giám đốc Hoa, vẻ mặt đó đừng nói đến có bao nhiêu thiếu đánh.

“Chú Hoa, cứ thế bỏ chúng tôi lại rồi bỏ đi, hình như có chút không hợp với phép lịch sự lắm nhỉ. Hơn nữa, chú còn muốn tiếp tục hợp tác với mấy người chúng tôi nữa không đây?

Phó tổng giám đốc Tô này cũng không phải người mới. Vì thế có chuyện gì thì chúng ta trao đổi ở đây đi, không cần thiết phải tránh mặt. Nếu không sẽ làm rạn nứt tình cảm, đúng không?


Hơn nữa nói không chừng chúng tôi cũng có hứng thú muốn hợp tác với Phó tổng giám đốc Tô này đấy?”

Tô Thanh Anh hơi nhướng mày, đây là muốn gây chuyện hả?

Nhắc tới gây gổ, thì Tô Thanh Anh cô chưa bao giờ chịu thua thiệt!

“Không phải đâu, anh Hoàng, tôi đây thật sự có chút chuyện gấp, vì vậy mong anh thứ lỗi cho.”

“Nếu đã như vậy thì cũng không phải thằng anh này không nể mặt chú. Chỉ cần Phó tổng giám đốc Tô uống ly rượu này, mấy anh em chúng tôi sẽ để hai người đi nói chuyện, thế nào?”

“Chuyện này vẫn phải xem ý của Phó tổng giám đốc Tô đã, người ta là con gái, cũng không nên ép uống rượu, đúng không?”

Tô Thanh Anh không nói gì, cô vẫn có chút đánh giá cao những lời vị tổng giám đốc Hoa này nói. Ít nhất ông ta không phải loại doanh nhân vì lợi ích của mình mà làm khó người khác.

Rất nhiều người đều nói, từ trước đến nay người làm ăn luôn đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu. Nhưng cũng có một số trường hợp ngoại lệ, đáng tiếc đằng sau những trường hợp đó vẫn có chung mục đích.

“Chú Hoa, như thế là chú không đúng rồi. Chú còn chưa hỏi Phó tổng giám đốc Tô người ta có bằng lòng uống hay không thì chú đã từ chối thay cô ấy rồi, làm thế không được.

Nếu chú không bằng lòng, vậy tôi thay mặt chú hỏi Phó tổng giám đốc Tô. Cô có bằng lòng uống ly rượu này không?”

Tô Thanh Anh mỉm cười: “Vị tổng giám đốc này, tôi đến để bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hoa, chứ không phải bàn với ông. Vì thế ông có không có ý tốt muốn ngăn cản việc hợp tác của chúng tôi ư? Hay là ông đang lo lắng việc hợp tác giữa Tập đoàn DN chúng tôi với tổng giám đốc Hoa sẽ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn? Không phát triển theo kịch bản mà chính ông đã tạo ra, đúng không?”

Nghe thấy vậy, tất cả mọi người im lặng một hồi, họ đổ dồn ánh mắt về lên khuôn mặt của Tô Thanh Anh.

Hoa Hữu Lân nhíu chặt mày, ông ta cảm thấy câu nói của Tô Thanh Anh có ý vị sâu xa, có phải cô đã biết chuyện gì đó rồi không.

“Phó tổng giám đốc Tô nói vậy là có ý gì? Đừng phá hoại tình cảm giữa anh em chúng tôi chứ? Nếu Phó tổng giám đốc Tô mượn cớ này, không muốn hợp tác với chú Hoa của chúng tôi thì cô cứ nói thẳng.

Cớ gì phải nói những lời khiến người ta hiểu lầm như vậy? Tình cảm giữa chúng tôi và chú Hoa đây ra sao, một con nhóc như cô đừng có mà ăn nói linh tinh.”

“Nếu đã thế, vị tổng giám đốc này ông giải thích nhiều như vậy để làm gì? Công ty của tổng giám đốc Hoa xảy ra một số chuyện. Vậy sao các ông là anh em của ông ấy lại không chịu đầu tư vào? Ngược lại còn kéo tổng giám đốc Hoa ra ngoài ăn chơi nhậu nhẹt, các ông có thấy nên không?

Đây chỉ là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai, Tô Thanh Anh tôi đến đây là để bàn chuyện hợp tác với tổng giám đốc Hoa. Nhưng tại sao ông lại tìm mọi cách để ngăn cản? Đây chẳng phải là lòng dạ Tư Mã Chiêu mọi người đều sáng tỏ đấy ư?”

Hoa Hữu Lân cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Tô Thanh Anh. Vì thế công ty của ông ta xảy ra vấn đề rất có thể là do đám người này giở trò quỷ?

Sắc mặt ông ta lập tức trở nên lạnh lùng: “Các vị, tôi và Phó tổng giám đốc Tô còn bận chuyện công việc, không ở lại với mọi người được.”

Hoa Hữu Lân nói xong, đã vòng qua bàn chuẩn bị rời đi cùng với Tô Thanh Anh.

Họ bỏ lại đám đàn ông đang tối sầm mặt mũi lại, mắt thấy đã sắp thành công, nhưng không ngờ Tô Thanh Anh lại nói ra những lời như vậy.

Sau khi đi ra khỏi cửa, Hoa Hữu Lân không nhịn được hỏi: “Những lời Phó tổng giám đốc Tô vừa nói thật sự quá sâu xa. Không biết cô có thể giải thích tỉ mỉ hơn đôi chút được không?”

Tô Thanh Anh không trả lời câu hỏi của ông ta, mỉm cười như có như không nhìn Hoa Hữu Lân.

“Tổng giám đốc Hoa, ông không định giải thích chuyện này một chút sao? Tập đoàn DN chúng tôi đã đưa ra phương án hợp tác này từ nửa tháng trước. Nhưng tại sao bây giờ ông mới đến tìm chúng tôi để bàn chuyện hợp tác vậy?

Còn muốn tôi tự mình ra mặt nữa, lẽ nào có chuyện khó nói trong việc này sao?”

Trước đây cô từng nói, trước mắt của người làm ăn chỉ có lợi ích. Cho dù cách làm của ông ta không giống, thì suy cho cùng cũng chỉ vì lợi ích mà thôi.

Đây chính là bản chất của doanh nhân!

Họ đi đến khu vực uống trà ở tầng một của khách sạn, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.

Hoa Hữu Lân buộc phải thừa nhận sự lợi hại của Tô Thanh Anh. Khi ông ta thấy được tin tức, đã cảm thấy đó chỉ là một cô nhóc mà thôi, ông ta chưa bao giờ nghĩ tới sự việc sẽ xảy ra đến mức này.

“Chẳng phải tổng giám đốc Hoa nên giải thích một chút chuyện này cho tôi sao?”

“Phó, Phó tổng giám đốc Tô, tôi vạn bất đắc dĩ nên mới phải như vậy. Chuỗi vốn đầu tư của công ty chúng tôi xảy ra vấn đề, cũng không thể tìm được bất kỳ công ty nào đồng ý bỏ vốn giúp đỡ chúng tôi vượt qua khó khăn.

Trong lúc bất đắc dĩ nên chúng tôi chỉ có thể dùng cách như vậy, muốn hợp tác với tập đoàn DN. Chỉ cần tập đoàn DN các cô chuyển vốn đầu tư đến thì công ty chúng tôi sẽ được cứu.”

Sau khi Tô Thanh Anh nghe xong, không nhịn được cười chế giễu mấy tiếng.

Vì thế trong tình huống vạn bất đắc dĩ nên mới muốn gài bẫy Tập đoàn DN sao?

Công ty bọn họ không phải là nhà từ thiện!

Phương án hợp tác này đã bị kéo dài nửa tháng. Khi không có việc gì thì quên luôn Tập đoàn DN bọn họ, sau khi xảy ra chuyện mới nhớ đến.

Đúng thật là nhân tài hiếm có!

Tại sao công ty của ông ta lại xảy ra chuyện như vậy? Chắc chắn có người đứng sau giở trò quỷ, giống như mấy người vừa rồi.

Tại sao cô lại biết là đám lão già đó giở trò quỷ, tất nhiên là vì cô đã nhìn ra. Cô đã từng có một thời gian học tâm lý học, biết được sơ sơ.

Khi nhìn thấy cô bước vào phòng vip, ánh mắt của đám người đó đã không thích hợp.

Ánh mắt láo liên như đang tính kế gì đó, vì vậy mới có chuyện ly rượu đó.

Nghĩ đủ mọi cách như vậy để khiến cho Hoa Hữu Lân không bàn chuyện hợp tác được. Mục đích cũng chỉ có một, mục đích của người làm ăn đều giống nhau, không có trường hợp ngoại lệ nào.

Đó chính là kéo dài, kéo cho đến khi công ty của Hoa Hữu Lân tuyên bố phá sản mới thôi!


Mấy người họ miệng thì xưng anh gọi em, kết quả ai cũng muốn hại bạn!


Ha!


“Tổng giám đốc Hoa, ông nghĩ mọi chuyện cũng quá tốt đẹp rồi. Tại sao ông lại cho rằng Tập đoàn DN tôi sẽ đồng ý hợp tác vậy? Hợp tác với các ông hay không là lựa chọn của chúng tôi, chứ không phải của ông!


Hơn nữa Tổng giám đốc Hoa đối xử với Tập đoàn DN chúng tôi như thế. Vậy thì chúng tôi cũng không cần phải trao đổi với ông nữa. Nếu Tổng giám đốc Hoa muốn hợp tác theo cách như vậy thì tôi đề nghị ông đi đến Tập đoàn Nguyễn Thị xem thử. Dẫu sao đám người của Tập đoàn Nguyễn Thị vừa ngu ngốc lại nhiều tiền!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK