Sau khi cô đi, trong tai nghe bluetooth màu đen vang lên âm thanh của Lý Lâm, nói là mật mã của cánh cửa kia đã bị phá, nhưng bọn họ chỉ có thời gian mười phút.
“Đã biết!”
Cô cấp tốc chạy tới, cùng nhau đi vào với Lý Lâm.
Bởi vì đã phá được mật mã của cánh cửa, cho nên toàn bộ máy móc bên trong đều mất hiệu lực. Hai người đi qua hành lang màu trắng, không hổ là phòng nghiên cứu do Nguyễn Hạo Thần tạo nên, đồ công nghệ cao thật sự rất nhiều.
Nếu bọn họ không phá giải được mật mã của cánh cửa kia mà cố chấp đi vào, thì bọn họ sẽ gặp phải rất nhiều cơ quan. Rồi nếu có thể thoát khỏi nơi này, bọn họ không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Trước mắt có ba con đường dẫn đến ba nơi khác nhau, Tô Thanh Anh và Lý Lâm nhìn nhau một cái, mỗi người đi vào một hướng khác nhau.
Tô Thanh Anh nhanh chóng đi đến trước một cánh cửa, bên trên cần phải xác thực bằng võng mạc.
May mà cô đã chuẩn bị sẵn, lấy chiếc kính loại sao chép võng mạc ra, cô đeo lên, sau đó đứng trước thiết bị nhận diện, cánh cửa lập tức mở ra.
Tô Thanh Anh nhanh chóng đi vào trong, trông thấy tất cả thiết bị và khung cảnh trước mắt, những thiết bị nghiên cứu này tốt gấp mấy lần so với thiết bị nghiên cứu ở những nơi khác.
Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc có bao nhiêu tiền vậy?
Còn cả cái phòng nghiên cứu này, nếu không có gì bất ngờ thì ít nhất cũng phải tốn mấy trăm triệu để xây dựng, dù sao cũng là hình thức dưới lòng đất, xây dựng nhất định sẽ khá phiền phức.
Tô Thanh Anh đi đến trước một cái máy, nhanh chóng mở ra.
Trông thấy bên trên cần phải có mật mã ra vào, Tô Thanh Anh nhất thời bối rối, việc này phải để Lý Lâm làm, dù sao thì anh ta cũng khá thông thạo việc phá giải các con số.
Cô đang định liên lạc với Lý Lâm, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng bước chân. Tô Thanh Anh lập tức quay đầu, đang chuẩn bị tấn công, kết quả người đến lại là Lý Lâm, trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đến đúng lúc lắm, thiết bị này cần nhập mật mã. Bây giờ chúng ta còn rất ít thời gian, cần phải phá giải được cái mật mã này trong thời gian nhanh nhất, sau đó sao chép dữ liệu sang usb.” Tô Thanh Anh nhíu mày, nhìn thoáng qua đồng hồ bấm giờ trên cổ tay.
Trong bảy phút này, bọn họ không chỉ cần phá giả được mật mã, mà còn phải sao chép toàn bộ dữ liệu sang usb. Nói cách khác, bọn họ căn bản không còn bao nhiêu thời gian.
Lý Lâm đã bắt đầu cắm thiết bị phá giải mật mã vào, một phút nhanh chóng trôi qua, những dãy số vẫn đang thay đổi liên tục.
Trán Lý Lâm dần toát mồ hôi, vào phút thứ ba, mật mã rốt cuộc cũng được phá giải thành công, mồ hôi trên trán Lý Lâm chảy ròng ròng, có cảm giác mệt lả.
Tô Thanh Anh vội vàng lấy usb ra, cắm vào máy vi tính, bắt đầu sao chép những dữ liệu kia, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn đồng hồ bấm giờ một cái.
Cô cảm thấy trái tim của mình đang đập càng lúc càng nhanh, đã qua nửa phút mà mới sao chép được một nửa dữ liệu, nói cách khác là phần dữ liệu còn lại cũng phải mất nửa phút nữa.
Tính như vậy thì bọn hỏ chì còn một phút để đi ra ngoài!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Tô Thanh Anh và Lý Lâm cảm giác càng lúc càng căng thẳng, đến mức cả người đều đang toát mồ hôi không ngừng.
Đã năm năm rồi bọn họ không làm chuyện kích thích thế này, cả người đều chìm trong trạng thái căng thẳng.
Nửa phút sau, tất cả dữ liệu cuối cùng cũng được sao chép xong hết, nhưng bây giờ bọn họ chỉ còn lại ba mươi giây, đến lúc tiềm năng trong cơ thể bùng nổ rồi đây!
Oành!
Cánh cửa bên ngoài đóng sầm lại, Tô Thanh Anh và Lý Lâm nhìn cánh cửa đóng chặt, thở hổn hà hổn hển.
Cuối cùng hai người ngồi bệt xuống đất, thở phào ra một hơi.
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, cùng nhau bật cười.
Bọn họ dùng thời gian mười phút để sao chép được những dữ liệu này, thời gian vô cùng cấp bách, đã rất lâu rồi bọn họ không cảm nhận được cảm giác này, vừa kích thích vừa sảng khoái!
Lý Lâm nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu thu dọn thiết bị của mình, đây không phải là nơi mà bọn họ có thể ở lại lâu, rời khỏi nơi này trước rồi vui vẻ sau cũng không muộn.
“Phó tổng giám đốc, không biết nơi này có camera giám sát không, chúng ta phải phá hỏng camera giám sát trước đã.” Lý Lâm cân nhắc rất chu toàn.
Tô Thanh Anh lại lắc đầu: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì hệ thống camera giám sát ở đây đều nối liền với còi báo động. Nếu chúng ta xâm nhập vào hệ thống giám sát để xóa video đi, thì còi báo động sẽ vang lên, đến lúc đó thân phận của chúng ta sẽ bại lộ hết.” Tô Thanh Anh đưa mắt quan sát hoàn cảnh xung quanh, may mà cô đã sống ở đây ba năm, cũng coi như thấu hiểu địa hình.
“Anh đi theo tôi, tôi biết phòng giám sát ở đâu, vào giờ này hẳn là không có ai trông coi trong đó. Chúng ta nhân cơ hội xóa video giám sát trong khoảng thời gian này đi, sau đó cắt ghép với video trước lại.”
Lý Lâm gật đầu, nhanh chóng đi theo bước chân của Tô Thanh Anh.
Vào trong biệt thự, Tô Thanh Anh không dám bật đèn lên, cô sợ sẽ bị người ta nhận ra.
Dựa vào ký ức, cô nhanh chóng đến phòng giám sát, bên trong quả nhiên không có một ai, động tác của Lý Lâm và Tô Thanh Anh trở nên nhanh hơn.
Đợi đến khi làm xong bước cuối cùng, hai người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Thu dọn xong xuôi, đang định đi ra từ cửa lớn, Tô Thanh Anh nhạy bén trông thấy một chiếc xe đang lái vào trong, chiếc xe này là của Nguyễn Hạo Thần!
Muộn thế này rồi sao anh còn đến đây làm gì?
“Làm thế nào bây giờ?” Nguyễn Hạo Thần đến rồi, thế thì bọn họ muốn đi ra sẽ rất khó khăn.
“Thế này đi, anh ra sân sau trốn trước đã, tôi ở đây bật đèn lên để thu hút sự chú ý của Nguyễn Hạo Thần, anh nhân cơ hội chuồn ra ngoài.” Tô Thanh Anh bình tĩnh phân tích.
Lấy chiếc USB nhỏ màu đen ra khỏi túi, nhét vào tay Lý Lâm, Tô Thanh Anh gật đầu thật mạnh với anh ta.
Nguyễn Hạo Thần sẽ không làm gì cô, nhưng nếu trông thấy Lý Lâm cũng ở đây, có lẽ anh sẽ sử dụng một số thủ đoạn.
Sau khi Lý Lâm đi ra sân sau, Tô Thanh Anh lập tức bật hết toàn bộ đèn đóm trong phòng khách lên, tầm nhìn sáng choang khiến cô nheo mắt lại.
Cởi giày và áo khoác của mình ra, cô tùy tiện ném nó lên ghế sofa, sau đó nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Trước khi Nguyễn Hạo Thần vào nhà, cô nhanh chóng mở một chai rượu vang ra.
Nguyễn Hạo Thần xuống xe, đột nhiên trông thấy bên trong biệt thự đang sáng đèn, gương mặt tuấn tú không hề có chút bất ngờ nào, đôi môi mỏng nhếch lên, lộ ra ý cười nhạt.
Ánh mắt sắc bén nhìn về một con đường trong sân, cuối cùng sải bước đi vào trong biệt thự.
Mà Lý Lâm đang trốn trong bóng tối thì kinh ngạc ngây người, anh ta cảm giác Nguyễn Hạo Thần đã biết đến sự tồn tại của anh ta, nhưng không hề vạch trần.
Người đàn ông này đúng là đáng sợ không phải ở mức bình thường, phó tổng giám đốc nên tự cầu phúc cho mình đi!
Nhưng hai người họ dù gì cũng là vợ chồng, Nguyễn Hạo Thần yêu phó tổng giám đốc như vậy, chắc là sẽ không làm gì quá đáng với cô đâu.
Nguyễn Hạo Thần đi vào trong, Tô Thanh Anh đúng lúc đi ra, nhìn dáng vẻ của cô, Nguyễn Hạo Thần biết ngay cô đến để làm gì, nhưng cô vẫn cứ giả ngốc, còn anh cũng không có ý định vạch trần…