Bàn tay mảnh khảnh bóp lấy cằm của anh, dáng vẻ đó trông đặc biệt hung hãn.
Nguyễn Hạo Thần nhìn cô và làm ra dáng vẻ suy nghĩ.
“Em là vợ anh, nhưng em có thể nói được rồi sao?”
Tô Thanh Anh lập tức nghẹn lời. Cô đã không biết phải trả lời anh như thế nào rồi, ký ức của anh đã dừng lại ở năm năm trước sau khi uống say sao?
Cô nhớ năm năm trước, có một đêm Nguyễn Hạo Thần cũng uống say. Thật ra cô rất ít khi thấy anh uống say, mọi người ai cũng biết tửu lượng của Nguyễn Hạo Thần rất tốt.
Điều có thể khiến anh uống say trừ khi là anh tự chuốc say mình. Chỉ khi cáu gắt và không có chỗ để trút bỏ thì Nguyễn Hạo Thần mới điên cuồng chuốc rượu bản thân.
Đêm đó, cô cũng không biết tâm trạng của anh như thế nào. Chính là đã uống rất nhiều rượu, sau khi trở về thì bắt đầu không ngừng nói về cô, cuối cùng còn hôn cô.
Hoàn toàn không thể giải thích được!
“Nguyễn Hạo Thần, tại sao anh lại uống nhiều rượu vậy? Tại sao còn quay lại mỉa mai tôi sau khi đã uống nhiều rượu như vậy?”
“Anh nhớ bố mẹ!”
Cơ thể của Tô Thanh Anh chợt đông cứng lại, anh là vì nhớ đến bố mẹ nên mới uống nhiều rượu như thế sao?
Nếu là như vậy thì cô có thể hiểu được. Nguyễn Hạo Thần trước đây luôn cho rằng trận hỏa hoạn của nhà họ Nguyễn là do cô phóng hỏa và cũng là do cô sắp đặt, cho nên luôn tỏ thái độ chán ghét với cô.
Sau khi uống nhiều rượu như vậy, đương nhiên sẽ trút hết cảm xúc lên đầu cô.
“Vợ ơi, anh đã sai rồi. Em tha thứ cho anh đi được không, anh thực sự không muốn mất em lần nữa. Trong những ngày tháng không có em, anh mới biết hoảng sợ là cảm giác như thế
nào.”
Ở trong biệt thự này, có mùi hương và bóng dáng của cô, nhưng anh lại không bao giờ có thể chạm vào...
>
>
“Được rồi, anh bây giờ hãy ngủ một giấc thật ngon đi. Tiểu Bảo có phải đang ngủ ở trên lầu. không?”
“Tiểu Bảo là ai? Là người đàn ông lạ mặt nào? Em lại đưa người đàn ông khác về nhà, em đúng là to gan thật đấy! Có phải anh quá tốt với em nên em mới trắng trợn như vậy không?”
Tô Thanh Anh: ...
Đây e rằng là một tên điên say rượu!
“Anh nói nhảm nhí gì vậy, rốt cuộc anh đã uống bao nhiêu rượu mà lại không tỉnh táo đến thế. Nếu anh còn không buông tôi ra thì anh có tin tối cầm gáo nước lạnh tạt thẳng vào anh để anh tỉnh lại không.”
Nguyễn Hạo Thần vô cùng tủi thân nhìn cô. Vợ của anh trước đây rõ ràng rất dịu dàng mà, sao bây giờ lại trở nên hung dữ như thế, giống như một con cọp cái vậy!
“Tô Khiết, em từ trước đến nay rõ ràng rất dịu dàng, sao bây giờ em lại trở nên hung dữ như thể? Hoàn toàn giống với hình tượng cọp cái điển hình.”
Khi Tô Thanh Anh nghe thấy câu sau thì cô ước gì được tát thẳng vào mặt anh. Dám dùng từ cọp cái để miêu tả cô, hẳn là anh ta không muốn sống rồi đúng không.
Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần say như vậy. Đúng là khác một trời một vực với dáng vẻ thường ngày của anh, Tổng giám đốc hống hách gì đó hoàn
toàn không tồn tại.
“Nguyễn Hạo Thần, tôi đếm đến ba, anh.”
Tô Thanh Anh trợn to hai mắt, không dám tin nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng to ở trước mặt. Người đàn ông này lại dám hôn cô như thế!
Đúng là càng ngày càng quá đáng!
Nhưng trước khi cô kịp phản kháng, Nguyễn Hạo Thần đã có một ngày chủ động buông cô ra.
“Uống với anh đi, hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ chúng ta.”