Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chuyện của lúc trước thì đừng nhắc nữa. Mau mau ăn sáng đi, lát nữa mẹ sẽ đưa con đến trường mẫu giáo.” 

Tô Cảnh Nhạc bất lực gật đầu. Mỗi khi mẹ nói không lại thì mẹ cũng sẽ nhảy qua đề tài một cách có chọn lọc. 

Nguyễn Hạo Thần tỏ ra rất hài lòng với cảnh tượng mà mình nhìn thấy hiện. giờ. Đây là lần đầu tiên anh cảm nhận một cảnh tượng như thế này, loại cảm giác trong lòng đúng là tuyệt vời đến không thể tả được. 

Tô Thanh Anh quay đầu nhìn anh: “Hôm qua là ngày giỗ của bố mẹ anh, anh bận chăm sóc Tiểu Bảo nên chắc hẳn là chưa đi cúng bái phải chứ? Hôm nay anh có muốn đến đó không?” 

Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa kịp lên tiếng trả lời thì Tô Cảnh Nhạc đã nói trước: 

“Mẹ ơi, có lẽ mẹ không biết hôm qua con với chú đã đi cúng bái ông bà nội rồi. Con và chú đi vào buổi chiều, đây là lần đầu tiên con gặp ông bà nội.” 

Cậu bé đã gặp ông bà ngoại khi họ vừa về nước, chỉ duy nhất là chưa từng gặp ông bà nội, nhưng cậu bé cũng đã gặp vào ngày hôm qua rồi. 

Đứa trẻ của nhà người ta ít nhất cũng có ông bà nội thương, hoặc là ông bà ngoại thương, còn cậu bé đúng là khá khổ, chỉ có mỗi mẹ thương! 

“Lát nữa tôi có thể sẽ đến bệnh viện thăm Lâm Tiêu, em có muốn đi cùng tôi không?” 

Nghe vậy, Tô Thanh Anh lắc đầu dứt khoát và mỉm cười, sáng hôm qua cô đã kích thích Lâm Tiêu đủ rồi, nếu hôm nay Lâm Tiêu nhìn thấy họ xuất hiện cùng nhau thì đoán chừng cô ta sẽ tức giận đến ói máu nhỉ. 

Nếu hôm nay Nguyễn Hạo Thần đến đó thì chắc chắn sẽ hỏi Lâm Tiêu về những chuyện trước đó, đến lúc đó mọi chuyện sẽ trở nên thú vị. 

Cô vẫn là không đến tham gia cuộc vui này, hôm nay ngoan ngoãn đi làm! 

Nửa tiếng sau, có người mang quần áo của Tô Thanh Anh tới, sau khi thay quần áo thì nhanh chóng rời đi. Cậu nhóc này còn phải đến trường mẫu giáo, thật sự không thể ở lại quá lâu. 

Lâm Tiêu trong bệnh viện lập tức thể hiện tất cả niềm vui trên khuôn mặt khi nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, hôm qua cô ta không ngừng gọi cho anh, nhưng hoàn toàn không thể kết nối được. 

Cô ta cũng không thể tự xuất viện với tình trạng hiện giờ. Trên người cô ta còn có những vết thương khác, nếu cử động thì sẽ rất đau, cho nên cô ta cũng chỉ có thể nằm trên giường bệnh mà không thể đi đâu được. 

Lúc này nhìn thấy bóng dáng của Nguyễn Hạo Thần, mọi sự uất ức trong lòng lập tức tuôn trào, đôi mắt bắt đầu đỏ lên, nước mắt rơi lã chã. 

Khi Nguyễn Hạo Thần đến gần giường bệnh của cô ta thì Lâm Tiêu lập tức ngồi dậy ôm lấy eo của anh, bắt đầu khóc không ngừng. 

“Sao hôm qua anh không đến thăm em? Hơn nữa em đã gọi cho anh rất nhiều lần, tại sao anh không trả lời cuộc gọi nào hết vậy? Anh bận rộn, nhưng ít nhất cũng nên gọi cho em sau giờ làm việc chứ!” 

Em luôn lo lắng rằng anh sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc. Với lại em một mình ở đây, em thực sự rất sợ, thực sự rất sợ!” 

Biểu cảm trên khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần chỉ có chút biến đổi, cũng không hề có động tác muốn an ủi cô ta. 

Bởi vì trong khoảng thời gian này, anh thật sự đã phát hiện ra quá nhiều bí mật của cô ta, đến nỗi khiến anh không thể tin cô ta là một người phụ nữ yếu đuối! 

Lâm Tiêu khóc nhòe cả mặt, từ trong vòng tay của anh ngước đầu lên, cô ta đã trở nên như thế này rồi mà tại sao anh lại không an ủi chút nào? 

“Hạo Thần, có phải em đã làm sai gì không? Cho nên anh định bỏ mặc em như thế? Em thật sự không cố tình lao ra ngoài, em không ngờ lòng dạ của Tô Thanh Anh lại tàn nhẫn như vậy, hoàn toàn muốn dồn em vào chỗ chết!” 

Nghe vậy, trong lòng của Nguyễn Hạo Thần lập tức chùng xuống. 

Bây giờ mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi mà điều đầu tiên cô ta muốn lại còn là hãm hại Tô Thanh Anh, anh cũng có mắt chứ, có phải bị mù đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK