Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thanh Anh suy ngẫm kĩ càng lời anh ấy nói, nhưng trong lòng cô chưa bao giờ nghĩ như vậy. Cô đã lên kế hoạch cho hết thảy mọi chuyện, chỉ chờ sự việc diễn ra.

Cô thật sự không hề giống với những gì anh ấy nghĩ.

Vốn Tô Thanh Anh còn tưởng rằng Tôn Tử Phàm là người hiểu mình nhất. Nhưng đến bây giờ, cô mới rõ người duy nhất hiểu cô chính là bản thân.

“Tử Phàm, em đã vạch sẵn kế hoạch của riêng mình. Vì vậy, anh không cần phải lo lắng, nếu anh thật sự rảnh rỗi thì hãy tìm một cô bạn gái đi.

Tuổi này của anh thật sự nên tìm một người bạn gái rồi. Anh không yêu đương gì, khiến em luôn cảm thấy mình liên lụy đến anh, từ trước đến nay đều là gánh nặng của anh.

Hơn nữa, anh cứ yên tâm về chuyện của Nguyễn Hạo Thần. Em có chừng mực, cũng sẽ bảo vệ chính mình thật tốt.”

Tôn Tử Phàm âm thầm trợn mắt khinh thường. Lần nào cũng thế, cô luôn cố đổi đề tài, trông anh ấy giống thằng khờ lắm hả?

Còn muốn tìm bạn gái cho anh ấy nữa, cô cảm thấy điều này có thể ư?


Huống chi, chẳng phải ở đây có sẵn một người đấy thôi? Sao phải đi tìm chứ?

Hơn nữa, còn là kiểu *** *** **** *** đấy.

“Thôi quên đi, em không muốn nói thì anh cũng không ép. Ngoài ra, em không cần nhắc tới hai chữ ‘gánh nặng’ này với anh. Em không phải là gánh nặng của anh, mà Tiểu Bảo cũng thế.”

Tô Thanh Anh buồn cười nhìn anh ấy, mỗi lần cô nhắc tới chuyện bạn gái là Tôn Tử Phàm lại mau chóng lảng sang chuyện khác.

Chẳng lẽ mấy chữ ‘tìm bạn gái’ này có độc à?

Chạm vào một chút cũng không được.

“Có phải bạn gái là một thứ có độc đối với anh không?”

Tôn Tử Phàm nghe vậy, khẽ liếc xéo cô một cái: “Lời này của em có ý gì thế?”

Tô Thanh Anh nhún vai: “Ý câu nói của em chính là nghĩa trên mặt chứ đó, anh tự mình nghiền ngẫm đi. Bây giờ em phải vào xem Tiểu Bảo một chút đây.”

Tôn Tử Phàm nhìn theo bóng lưng cô, bất đắc dĩ mỉm cười.

Rốt cuộc vẫn bó tay với cô.

Nguyễn Hạo Thần đưa Lâm Tiêu về đến nhà, anh định đi ra ngoài, thì lại bị cô ta ôm chầm lấy từ sau lưng.

Nước mắt Lâm Tiêu lại tí tách rơi xuống, chẳng mấy chốc đã làm ướt đẫm chiếc áo vest của anh.

“Thần, em xin anh đừng rời khỏi em, được không?” Em thật sự không thể sống thiếu anh. Anh biết đấy, trước giờ em rất hiếm khi cầu xin người khác, nhưng bây giờ em van anh có được không? Xin anh đừng rời xa em.”

Nguyễn Hạo Thần muốn kéo tay cô ta ra, nhưng lại bị Lâm Tiêu ôm chặt lấy.

“Tiêu Tiêu, em buông anh ra trước đã, được không? Chúng ta ngồi xuống trò chuyện tử tế về việc này.”

Lâm Tiêu nhìn anh, sau đó gật đầu.

Hai người ngồi đối diện với nhau, vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần rất lạnh nhạt, nhìn Lâm Tiêu với ánh mắt không mang chút tình cảm nào.

“Tiêu Tiêu, anh thật sự rất xin lỗi về chuyện này. Anh biết mình đã nuốt lời, không thực hiện lời hứa năm đó với em. Chúng ta hủy bỏ hôn ước, em muốn thứ gì anh đều có thể cho em.”

Lâm Tiêu nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó nhắm mắt lại đầy bất lực, cũng không vội đáp lại những gì anh nói.

Lúc trước, cô ta bắt anh ly hôn với Tô Khiết, trước giờ cũng chưa từng thấy anh lạnh nhạt dứt khoát đến vậy, càng sẽ không tỏ ra nôn nóng nhường này.

Rõ ràng bọn họ mới là người đến với nhau đầu tiên. Nhưng kết quả, anh lại yêu Tô Khiết, bây giờ còn định vứt bỏ cô ta.

“Nguyễn Hạo Thần, anh có còn là con người nữa hay không? Rốt cuộc anh có trái tim không hả? Em yêu anh nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh thật sự không cảm nhận được ư? Rốt cuộc, em có chỗ nào thua kém với Tô Khiết? Lại có điểm nào không so được với Tô Thanh Anh thế?”

Nguyễn Hạo Thần cụp mi, Lâm Tiêu rất tốt. Không phải cô ta thua kém Tô Khiết cũng như không phải không so nổi với Tô Thanh Anh. Mà là tình cảm của anh đối với cô ta đã trở nên nhạt nhẽo.

“Em đợi nhiều năm như vậy, khó khăn lắm anh mới đính hôn với em. Nhưng bây giờ, anh lại vì người phụ nữ Tô Thanh Anh kia hủy hôn với em. Anh có còn lương tâm nữa không vậy?”

“Tiêu Tiêu, chắc em cũng đã biết. Tô Thanh Anh cô ấy chính là Tô Khiết, còn sinh con cho anh, đứa trẻ đó là con ruột của anh.

Huống chi, anh và cô ấy vẫn chưa chính thức ly hôn. Giấy đăng kí kết hôn của bọn anh vẫn còn, chỉ cần cô ấy bằng lòng thì Tô Thanh Anh vẫn là vợ của anh.”

Lâm Tiêu chỉ vào chính mình.

“Cô ta là vợ của anh, vậy còn em là cái gì chứ? Rốt cuộc trong lòng anh, em là gì hả?”1

Nguyễn Hạo Thần lựa chọn im lặng.

Lúc này, anh cũng không biết trong lòng mình coi Lâm Tiêu là gì. Bất kể là gì cũng được, nhưng chắc chắn không phải tình nhân.

Lâm Tiêu từ từ bình tĩnh lại: “Em và anh ở bên nhau đã mười năm. Trong suốt mười năm này, em dành hết cả thanh xuân cho anh, cũng dâng hiến hết thảy của mình cho anh. Kết quả, bây giờ anh lại nói với em như thế, anh không cảm thấy cắn rứt lương tâm à?”

“Nhưng em cũng biết anh đã nợ Tô Khiết rất nhiều, thật sự rất nhiều!”

Dù là đứa bé năm đó hay là mẹ của Tô Khiết, đây đều chuyện khiến anh áy náy.

Đã nhiều năm trôi qua như vậy, anh tự hỏi rằng mình đã đối xử với Lâm Tiêu rất tốt. Bất kể cô ta muốn thứ gì, anh đều sẽ đáp ứng bằng được, từ trước đến nay, chưa bao giờ thiếu thốn về mặt vật chất.

Hiện tại, anh chỉ muốn bù đắp cho Tô Khiết. Tất cả là do anh, đều là lỗi lầm của anh, nên lúc này mới khiến cô trở thành dáng vẻ như bây giờ.

Đến tận bây giờ, Nguyễn Hạo Thần vẫn còn nhớ rõ như in, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ Tô Khiết. Ánh mắt hơi kiêu ngạo, lúc trò chuyện với người khác không bao giờ tỏ ra thấp hèn.

Trận hỏa hoạn nhà họ Nguyễn kia đã cắn nuốt toàn bộ lý trí của anh. Lúc ấy, khi điều tra chứng cứ, tất cả bằng chứng đều chỉ về phía Tô Khiết. Cho nên, anh cứ thế tin rằng hết thảy đều do cô gây ra.

Cùng lúc đó, chính Lâm Tiêu cũng bị sốc bởi ở trong đám cháy lâu, hít quá nhiều khói. Sau khi cô ta được cứu ra, trực tiếp nằm trên giường bệnh suốt ba năm ròng rã.

Tất cả đều dựa vào thuốc để duy trì sự hoạt động của cơ thể. Kể từ lúc ấy, anh vô cùng chán ghét và căm hận Tô Khiết.

Trận hỏa hoạn đó đã cướp mất sinh mạng của bố mẹ anh. Gia đình vốn đầm ấm của anh bỗng chỉ còn lại một người trong ánh lửa đó...

Vì vậy, anh lựa chọn kết hôn cùng Tô Khiết. Ngay cả hôn lễ cũng không tổ chức, mà trực tiếp kéo bị cô đang thương nặng đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.

Tô Khiết biến thành người câm, cả người cô đều trở nên tự ti. Tiếp theo, quãng thời gian sau đó cô dần yêu anh. Nhưng từ trước tới nay, anh chỉ biết hành hạ cô, hơn nữa còn chưa từng hôn cô chứ đừng nói làm loại chuyện kia với cô.

Nguyễn Hạo Thần tỏ ra lạnh nhạt với Tô Khiết, còn châm chọc mỉa mai cô.

Sau khi cô kết hôn với anh, Tập đoàn Tô Thị cũng nhanh chóng chuyển vốn sang cho Tập đoàn Nguyễn Thị. Sau đó, tập đoàn này cũng khôi phục, trực tiếp phát triển mạnh mẽ dưới sự điều hành của anh.

Nguyễn Hạo Thần bị đả kích rất lớn về cái chết của bố mẹ mình. Vì vậy, anh trút hết hết thảy cảm xúc vào công việc kinh doanh. Khoảng thời gian đó, tất cả mọi người đều tưởng rằng anh bị điên.


Tuy nhiên, cũng chỉ có chính Nguyễn Hạo Thần mới biết, hết thảy chẳng qua mới bắt đầu mà thôi.


Mục tiêu mà anh nhất định phải làm được chính là trở thành doanh nghiệp số một số hai trong nước trong vòng ba năm.


Trong ba năm đó, cuối cùng anh đã làm được. Nhưng quãng thời gian ấy, Tô Thị lại xảy ra vấn đề, bố mẹ của Tô Khiết gặp tai nạn xe cộ trên đường, khiến cho bố Tô chết ngay tại chỗ. Còn Lâm Khả Khanh, mẹ Tô thì trở thành người thực vật.


Bà ấy nằm trên giường bệnh suốt hai năm không hề tỉnh lại...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK