Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Tiêu bên này cũng đang sửa lại phương án quảng cáo, nhưng mà cách chọn người đại diện lại khác một trời một vực với bên của Tô Thanh Anh, cô ta chọn một ngôi sao trẻ đang hot tên Đường Minh, có số lượng fan rất đông đảo, phát triển theo con đường minh tinh lưu lượng.

Lâm Tiêu chọn cậu ta cũng là vì nhìn trúng việc cậu ta đã đại diện cho những nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da khác và có hiệu ứng khá tốt, lượng tiêu thụ cũng vượt trội.

Đương nhiên là trong hai phương án của Tô Thanh Anh và Lâm Tiêu chỉ có một phương án được lựa chọn.

Tô Thanh Anh suy nghĩ đến vấn đề an toàn của sản phẩm nên cảm thấy cần phải đến viện nghiên cứu một chuyến, viện nghiên cứu này là nơi tập đoàn Nguyễn thị chuyên dùng để nghiên cứu dòng sản phẩm Misi. Chỗ đó không nằm chung trong cao ốc Nguyễn thị mà là ở bên cạnh công ty dòng sản phẩm Misi 4, từ đây đi qua đó mất khoảng nửa tiếng.

Nếu muốn làm quảng cáo mỹ phẩm hiệu quả thì cần phải tìm hiểu bảng thành phần của sản phẩm, giá cả cũng nằm trong phạm vi cân nhắc của cô.

Lâm Tiêu nhìn Tô Thanh Anh không biết đang suy nghĩ gì đến ngây người thì cười lạnh. Tô Thanh Anh, tương lai còn dài, thù mới hận cũ chúng ta sẽ từ từ tính với nhau, chưa đến cuối cùng thì ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu.


Tô Thanh Anh trước nay là phái hành động, suy nghĩ chuyện gì thì sẽ đi làm ngay cho nên cô thu dọn đồ và cầm theo tài liệu rời khỏi tập đoàn Nguyễn thị.

...

Trong căn biệt thự cạnh biển, Tần Ngọc Linh tức giận tự nhốt mình trong phòng. May mà mấy hôm nay Chu Ngọc đều rất bận, nếu không thì nhất định sẽ phát hiện ra điều gì rồi. Cô ta không ngờ người đàn ông kia lại về nước, gã về nước thật rồi! Nhưng mà sau khi trở về thì gã không lo làm việc mà ngày nào cũng cờ bạc, vừa mới cho một triệu không bao lâu mà bây giờ đã xài hết sạch rồi. Coi cô ta là ngân hàng đấy à?

“Reng reng reng!” Điện thoại rung lên báo có cuộc gọi, Tần Ngọc Linh rất muốn tắt máy, nhưng lại sợ nếu không nghe thì gã sẽ nói hết chuyện trước kia của cô ta và gã cho Chu Ngọc biết, vậy là xong đời rồi.

Cho nên sau một lúc do dự thì Tần Ngọc Linh vẫn bắt máy: “Có chuyện gì thì nói mau, tôi cảnh cáo anh nếu để lộ ra chuyện của tôi và anh thì không phải chỉ mình tôi gặp chuyện mà anh cũng sẽ không sống tốt được đâu.”

“Ái chà cục cưng ơi, anh gọi điện cho em chỉ muốn nói với em là anh đã tìm được ‘mỏ vàng’ mới rồi, sau này em không cần đưa tiền cho anh nữa. Còn chuyện của chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn chôn vùi trong bụng anh, không bao giờ quấy rầy đến em và thằng người yêu mới của em nữa, chúng ta không hẹn ngày gặp lại nhé.” Sau đó không đợi Tần Ngọc Linh nói gì thì gã đã tắt máy.

Tần Ngọc Linh ngơ ngác nhìn điện thoại, chuyện gì xảy ra thế, chẳng lẽ gã được người đàn bà giàu có nào bao nuôi rồi? Nhưng mà như vậy rất tốt, Chu Ngọc sẽ không phát hiện ra những chuyện kia.

Nhưng mà Tần Ngọc Linh không biết lúc này Chu Ngọc đang đứng ở ngoài cửa và đã nghe hết những gì cô ta vừa nói, trong lòng anh ta thầm nghĩ rốt cuộc Tần Ngọc Linh còn giấu mình bao nhiêu chuyện nữa đây. Anh ta chưa bao giờ nghĩ mình lại bị cô gái yêu mến bao năm nay lừa gạt, cắm lên đầu anh ta một cặp sừng to tướng.

Chu Ngọc đẩy cửa đi vào trong phòng, Tần Ngọc Linh nhìn thấy thì giật mình hoảng hốt, nhưng cô ta lập tức bình tĩnh lại hỏi: “A Ngọc à, mấy ngày nay anh bận rộn lắm phải không?”

Chu Ngọc nhìn mắt cô ta bằng ánh mắt sâu xa, một lúc sau mới nói: “Mấy ngày nay đúng là bận tối tăm mặt mày thật. Tiểu Ngọc, cô không có gì muốn nói với tôi sao?”

Tần Ngọc Linh nghe thế thì ánh mắt lóe lên một chút, sau đó nhanh chóng lắc đầu: “A Ngọc anh đang nói gì thế? Em thừa nhận em kêu người bắt cóc Thư Khả Như là em không đúng, em cũng biết sai rồi mà.” Tần Ngọc Linh bước qua kéo tay Chu Ngọc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là vẻ tủi thân.

Chu Ngọc không nói gì, trên gương mặt cũng không có biểu cảm gì mà chỉ bình tĩnh nhìn cô ta, nhìn đến nỗi khiến Tần Ngọc Linh chột dạ.

Bỗng nhiên điện thoại của Chu Ngọc reo lên, khi nhìn thấy số gọi đến thì cố tình bắt máy cho Tần Ngọc Linh nghe.

“Cậu cả, đã bắt được người rồi!”

“Ừm!”

“A Ngọc, khó khăn lắm anh mới về mà lại muốn đi nữa rồi ư?”

Chu Ngọc không để ý đến cô ta mà quay lưng bỏ đi. Tần Ngọc Linh thấy thái độ của Chu Ngọc như vậy thì bắt đầu hoảng hốt, trước giờ anh ta chưa bao giờ đối xử lạnh lùng với cô ta như vậy, sao bây giờ lại như thế?

Tần Ngọc Linh hoảng sợ kéo áo ngủ lại, sau đó chạy chân trần đuổi theo Chu Ngọc.

Xe Chu Ngọc còn chưa chạy ra cửa đã bị Tần Ngọc Linh không màn nguy hiểm nhảy ra chặn trước đầu xe, anh ta lập tức đạp phanh khiến đầu xe chỉ cách đầu gối cô ta ba bốn centimet, chút nữa đã đâm vào rồi.

Tim Tần Ngọc Linh đập thình thịch, cô ta chưa bao giờ làm chuyện nguy hiểm như thế này cả. Còn Chu Ngọc thì lạnh lùng nhìn Tần Ngọc Linh đang hoảng hốt chạy tới chỗ anh ta.

“A Ngọc, có phải em xin lỗi chưa đủ chân thành không? Em biết anh không thích em làm những chuyện như vậy, bây giờ em đi xin lỗi Thư Khả Như ngay được không anh? Em xin anh đừng giận em, anh như vậy làm em sợ lắm.”1

Biết sợ à? Chu Ngọc âm thầm nhếch mép, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, không hề vì thái độ của Tần Ngọc Linh mà thay đổi, anh ta nói: “Biết sai rồi à? Sai chỗ nào?”

“Em... Em không nên bắt cóc Thư Khả Như, càng không nên dùng thủ đoạn độc ác như vậy để hại cô t. Em xin lỗi A Ngọc, em biết sai thật rồi, xin anh tha thứ cho em một lần này đi!”

“Cô tránh ra, tôi đang bận .”

“A Ngọc, có phải anh đã hết yêu em rồi không, có phải lúc em không ở đây anh đã thích Thư Khả Như rồi phải không?”

Đúng vậy, không thể phủ nhận rằng anh ta có thích Thư Khả Như thật, vẫn luôn thích từ tận đáy lòng.1

“Chuyện của tôi không liên quan đến cô, đừng xen vào việc của người khác.”

Chuyện của anh không liên quan đến em ư?

Lúc Tần Ngọc Linh nghe thấy câu đó giống như nghe được tiếng trái tim mình vỡ nát vậy, anh ta có biết anh ta nói câu đó là có ý nghĩa gì không?

Lúc trước cho dù đi đâu cũng sẽ nói với cô ta một tiếng, có chuyện gì vui cũng sẽ kể cho cô ta nghe, nhưng bây giờ lại thốt ra một câu lạnh lùng rằng không liên quan đến cô ta!

Tần Ngọc Linh dại ra nhìn Chu Ngọc, khuôn mặt tái nhợt không thể tin nổi, cô ta nhìn theo chiếc xe đã khuất khỏi tầm mắt, cả người mất hết sức lực ngã ngồi xuống bãi cỏ. Từ thái độ của Chu Ngọc ngày hôm đó tới nay thì xem ra có lẽ không phải anh ta giận vì chuyện mình thuê người bắt cóc Thư Khả Như, chắc chắn là bởi vì chuyện khác.


Chẳng lẽ là do Thư Khả Như đã nói gì đó với Chu Ngọc? Tần Ngọc Linh nghĩ đến khả năng đó thì cả người đều cảm thấy không ổn. Cô ta lảo đảo chạy về biệt thự gọi điện ngay cho Thư Khả Như, nhưng đầu bên kia báo đường dây bận, tất nhiên là do Thư Khả Như đã kéo tên cô ta vào danh sách đen rồi.


Chết tiệt, đúng là chết tiệt thật!


Chắc chắn là Thư Khả Như đã nói những chuyện trước kia cho Chu Ngọc biết hết rồi, nếu không sao Chu Ngọc lại có thái độ như vậy chứ?


Còn lúc này thì Chu Ngọc đã dùng tốc độ nhanh nhất, chỉ tốn mười lăm phút để chạy đến tập đoàn Tô thị, anh ta chạy thẳng lên tầng cao nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK