"Tần Ngọc Linh, chuyện này không phải do cô quyết định, tôi có bám lấy hay không cũng là chuyện của tôi."
Thư Khả Như vừa dứt lời, quả nhiên đã có người qua đường chính nghĩa lên tiếng thay cô ta.
"Tôi nói này cô gái, sao cô có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Đàn ông trên đời có hàng ngàn hàng vạn, sao phải làm một kẻ thứ ba?"
Nghe cô ta nói vậy, Thư Khả Như cũng không đáp lời.
"Phá hoại gia đình người khác sẽ bị trời phạt đấy, huống hồ cô có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, sao cứ phải đi làm người thứ ba làm gì chứ!"
"Không có tự trọng, chuyên đi cướp bạn trai của người khác, không biết xấu hổ!"
"Loại phụ nữ này không nên được sinh ra trên đời. Đúng thật là vả vào mặt phụ nữ chúng tôi. Nếu tôi mà là bố mẹ cô ta thì đã nhét vào sinh lại rồi!"
Lời nói của phụ nữ vẫn luôn rất khó nghe, mà chưa gì đã đổ hết mọi sai lầm lên người phụ nữ, cũng chẳng nghĩ xem rốt cuộc đàn ông có sai hay không?
Vẫn là câu nói đó, phụ nữ tội gì phải làm khó nhau!
Thư Khả Như đứng lên, liếc mắt nhìn những người đang nói đó một cái, cô ấy cười lạnh.
"Tôi lại muốn biết mấy người các cô có biết sự thật rốt cuộc là thế nào không? Đã bao giờ tìm hiểu uẩn khúc bên trong và cả tính chính xác của sự việc được lan truyền chưa? Ai nấy đều chỉ dựa vào lời nói của một phía mà chỉ trỏ lên đầu lên mặt người khác, ai cho mấy người cái quyền đó? Tự cho rằng mình rất đáng gờm sao? Làm quần chúng hóng hớt khó đến thế à, cứ phải chen vào mấy câu đúng không?"
Nhìn những người này, Thư Khả Như chỉ cảm thấy buồn cười.
Từ xưa đến nay thế giới luôn đồng tình với kẻ yếu, giống như một tên ác ma thích chém giết vậy, một khi anh ta buông bỏ dao giết người thì tất cả mọi người đều cảm thấy anh ta có thể tha thứ.
Nhưng người tốt giúp đỡ mọi người bỗng mắc sai lầm thì lại bị người đời thoá mạ bằng những từ ngữ khó nghe!
Mà trường hợp của cô ấy lại vào loại làm người tốt mà còn bị hãm hại liên tục. Người hại người khác còn đang ở đây giả vờ đáng thương để tranh thủ sự đồng tình của tất cả mọi người đây này.
Buồn nôn!
Đúng thật là buồn nôn!
Còn cô ấy thì lại bị tất cả mọi người nhìn bằng ánh mắt khác lạ, đó chính là khinh thường và ghét bỏ.
Những người này vốn dĩ không hề biết chuyện xảy ra bên trong đã vội mắng chửi người khác, đây chính là cái được gọi là anh hùng bàn phím!
"Hừ, tất cả các người không biết chuyện xảy ra như thế nào thì đừng có giả làm người tốt ở đây. Không trải qua thì đừng có quơ chân múa tay, cô cho rằng cô hiền lành lắm sao? Mấy người các cô không khác gì với mấy anh hùng bàn phím trên mạng, chưa cần biết đầu đuôi ra sao, mở bàn phím ảo ra là đã có thể đánh mấy câu chửi khó nghe. Một đám người không có chính kiến, bị người khác chi phối suy nghĩ thì lấy tư cách gì để đánh giá tôi?"
Tần Ngọc Linh không ngờ rằng Thư Khả Như lại nói ra những lời đó, đúng là nằm ngoài dự đoán của cô ta.
Thấy ai nấy đều im lặng, Thư Khả Như hài lòng cong khoé môi, đi đến trước mặt Tần Ngọc Linh.
Cô ấy cầm lấy cà phê rồi hất thẳng lên mặt cô ta, Tần Ngọc Linh kinh ngạc hét lên một tiếng. "Tần Ngọc Linh, cô nghĩ rằng tôi sẽ nhu nhược mặc cô bắt nạt như trước đây sao? Cô sai rồi!"
Thư Khả Như thô bạo nắm chặt tóc cô ta rồi dùng sức lôi lên, lại còn giơ tay đánh liên tục, tiếng bạt tai vang vọng khắp toàn bộ quán cà phê, tất cả mọi người chứng kiến cảnh tượng này đều ngơ ngác.
Sức chiến đấu của cô nữ sinh mặt baby dễ thương này đúng là trâu bò!
"A a a, Thư Khả Như, cô dừng tay. A Ngọc sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Thư Khả Như cười lạnh một tiếng: "Ấy, anh ta chưa bao giờ bỏ qua cho tôi, cô gài bẫy hại tôi bị đánh, vậy tôi cũng muốn cho cô nếm thử mùi vị bị đánh. Cô cho rằng ai cũng thích diễn kịch như cô ư? Hay cảm thấy cô là thần, ai cũng phải giúp đỡ cô, cung phụng cô sao?"
Tần Ngọc Linh chỉ cảm thấy mặt mình chết lặng vì đau nhức.
Thư Khả Như đánh đến đỏ cả lòng bàn tay nhưng cô ấy vẫn chưa cảm thấy hả giận, cơn tức này của cô ấy đã nhịn suốt một tuần, nếu còn không xả ra ngoài thì cô ấy không phải họ Thư!
"Linh hèn hạ, sau này còn dám chọc giận bà đây không? Cô xem Chu Ngọc như bảo bối quý hiếm, nhưng Thư Khả Như này chắc chắc không hiếm lạ gì anh ta. Tôi còn muốn cách xa anh ta xa một chút, tốt nhất quãng đời còn lại đừng có gặp nhau nữa. Khuyên tôi rời xa anh ta à? Sao cô không khuyên anh ta cách xa tôi một chút đi, đúng thật là nực cười vô cùng, đôi nam nữ chó má hai người đúng thật là đẹp đôi!"
"Ôi cô gái này, chó là động vật rất trung thành, cô mắng chó là không đúng rồi!" Câu nói đến từ một nam sinh yêu động vật nhỏ nào đó.1
Cũng đúng, chó còn tốt hơn so với đôi nam nữ chó má này!
Mặt Tần Ngọc Linh bị đánh sưng hết lên, không ít người cảm thấy giật mình, phải có oán hận lớn đến nhường nào mới làm được chứ?
Mà theo như Thư Khả Như nói thì trong chuyện này hẳn là có ẩn tình gì đó, chẳng lẽ ý cô ấy là người phụ nữ giả vờ đáng thương nào đó mới là kẻ thứ ba hả?
Tần Ngọc Linh muốn giãy dụa thoát ra, lại bị Thư Khả Như kìm chặt lại. Trong lòng cô ấy thấy bực bội, mấy người này không giúp thì thôi đi, còn cho phục vụ mang hạt dưa lên là có ý gì thế?1
A Ngọc đâu? Sao vẫn chưa đến chứ?
"Thư Khả Như, cô thả tôi ra... A!"
Hai bàn tay Thư Khả Như liên tục tát thẳng vào mặt Tần Ngọc Linh, khóe miệng cô ta đã rỉ máu.
Lúc Hướng Tây Thần chạy đến cũng sợ đến mất hồn.
Đây thật sự là Khả Như đáng yêu lúc nào cũng có thể té ngã sao? Sức chiến đấu này cũng hơi mạnh mẽ quá rồi đó. Hoàn toàn định hành chết đối phương!
Cái gì gọi là vả mặt? Đây mới là vả mặt!
Anh ta nhanh chóng bước tới để kéo Thư Khả Như lại.
Nhìn lòng bàn tay cô ấy phiếm hồng, trên khuôn mặt tuấn tú chỉ thấy đau lòng: "Tổ tông của tôi ơi, em nhìn xem tay em đã đánh đến mức đỏ lên rồi kìa, có đau không? Mặt em vừa mới bớt sưng, bây giờ cả tay cũng đánh đến mức sưng lên, sao lại không biết thương bản thân mình thế hả?"
Thư Khả Như nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt âm u nhìn Tần Ngọc Linh đang khốn đốn.
"Mặt của em sưng suốt một tuần mới hết được, nếu em không xả cơn giận này thì trong lòng em sẽ thấy không thoải mái! Dựa theo kinh nghiệm trước đây của em thì Tần Ngọc Linh chắc chắn đã báo với Chu Ngọc đến đón cô ta từ lâu rồi. Sau đó để Chu Ngọc trùng hợp thấy cảnh tượng này, khiến anh ta càng thêm ghét em, vậy sẽ thành tự em hại em rồi. Anh nói xem, người phụ nữ này cứ dùng mãi một chiêu, có phải là đầu úng nước rồi không? Toàn dùng kinh nghiệm em đúc kết ra!"
Hướng Tây Thần: "... "
Mọi người: "..."
"Thư Khả Như, tôi xem cô như chị em thân nhất, sao cô có thể đối xử với tôi như vậy chứ?" Tần Ngọc Linh rưng rưng rơi nước mắt, bờ môi run rẩy, ánh mắt thất vọng nhìn Thư Khả Như.
Thư Khả Như xua tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Được rồi được rồi, đừng dùng mãi cái chiêu này, cô không phiền nhưng tôi lại thấy phiền. Tình nghĩa chị em giữa chúng ta đã tàn từ thời đại học rồi. Điệu bộ tâm cơ đẳng cấp ngôi sao này của cô là do Chu Ngọc dạy hả? Chứ chỉ bằng trí thông minh này của cô..."
"Thư Khả Như!"
Một giọng nói u ám vang lên khiến cả người Thư Khả Như chấn động, nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền!