Tô Thanh Anh khẽ sững sờ, cô không nhớ hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ anh. Thảo nào anh lại ở đây uống nhiều rượu buồn như thế.
Nguyễn Hạo Thần buông cô ra, ngồi dậy. Dáng vẻ loạng choạng khiến người ta cảm thấy anh hơi mệt mỏi, cũng không biết tại sao lại mang đến cho người ta một cảm giác anh rất mệt mỏi.
Tô Thanh Anh vẫn không nhịn được dìu anh. Anh đúng là khá nặng, suýt chút không đỡ được.
Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào chai rượu ở dưới đất, đột nhiên quay đầu lại nói với Tô Thanh Anh: “Ở đây hết rượu rồi, em vào nhà bếp lấy được không?”
Tô Thanh Anh bất lực để trán. Vẫn là dáng vẻ nũng nịu này, đúng là hơi giống cậu nhóc Tiểu Bảo đó.
Cuối cùng cô cũng hiểu được kỹ năng làm nũng của Tiểu Bảo đến từ đâu rồi. Hoàn toàn giống hệt với bố của cậu bé, khiến người ta không thể chịu nổi nhất.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, đôi môi mỏng của Nguyễn Hạo Thần nhếch lên một đường cong, như thể kế hoạch của mình đã thành công vậy. Nhưng hôm nay quả thực là ngày giỗ của bố mẹ nhà họ Nguyễn.
Không bao lâu sau, Tô Thanh Anh cầm lấy hai chai vodka, trong tủ lạnh. không còn rượu gì ngoài vodka. Hai chai rượu vang đỏ duy nhất cũng đã bị anh uống hết rồi.
“Hôm nay là ngày giỗ của bố mẹ anh, còn có ai biết không?”
Nguyễn Hạo Thần rất hợp tác lắc đầu: “Em biết, em vẫn luôn nhớ rất rõ ngày này mà. Hai năm trước, em vẫn luôn tới cúng bái, anh cũng nhìn thấy hết.
Ngược lại, Lâm Tiêu chưa bao giờ nhớ những điều này, và anh cũng chưa từng nói với cô ấy. Nếu cô ấy thực sự yêu anh thật lòng thì cô ấy chắc chắn sẽ nhớ rõ những ngày này.
Nhưng trong những năm qua, cô ấy chỉ thỉnh thoảng cùng anh đi cúng bái hai ba lần, nhưng lại chưa bao giờ biết ngày giỗ của họ rốt cuộc là ngày nào. Anh luôn nghĩ rằng cô ấy sẽ nhớ vì đã hôn mê lâu như thế, bởi vì ngày đó đúng là khiến người ta cả đời khó quên.
Nhưng cô ấy như thể nói quên là quên đi, lại còn quên khá sạch sẽ, em nói xem anh có phải rất buồn cười không?”
Tô Thanh Anh cũng gật đầu đồng ý: “Đúng là khá buồn cười. Tôi cảm thấy anh là người đàn ông buồn cười nhất trên đời này, anh cảm thấy có đúng không?”
Tô Thanh Anh vừa nói vừa mở rượu.
Hóa ra anh biết hai năm qua cô đã âm thầm làm giỗ cho bố mẹ nhà họ Nguyễn. Lúc đó cô không muốn cho anh biết, sợ sẽ khiến anh gai mắt.
Không ngờ rằng bản thân anh biết nhưng lại không nói một lời.
Cô rót cho mình một ly rượu và uống vào không chút do dự. Lúc ban đầu thấy hơi hắc mũi, nhưng sau khi đã thích ứng rồi thì ổn.
Nguyễn Hạo Thần cướp lấy ly rượu trong tay cô, nhìn cô bằng ánh mắt rực lửa: “Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng ta mới không gặp nhau mấy ngày mà tửu lượng của em đã tăng đến mức này rồi. Lúc trước em uống một ly rượu vang đỏ cũng sẽ say, nhưng bây giờ em lại uống một ly vodka. Em nói thật đi, em có phải có mục đích không trong sáng gì không?
Có phải em muốn nhân lúc say khướt mà vỗ ngã anh không?”
Tô Thanh Anh lập tức trợn trắng mắt. Cái tên này, sao lại tự luyến như thế chứ?
Đây có còn là Nguyễn Hạo Thần mà cô biết không?
“Tôi nói này, anh có thể đừng nghĩ nhiều như vậy không? Muốn uống rượu thì cứ uống cho đã, tâm trạng của anh không phải rất tệ sao? Vậy thì cứ uống đi, nói nhiều như thế làm gì?”
Cũng đúng, nếu tâm trạng không tốt thì tự mình uống rượu là được rồi, tại sao phải nói nhiều như vậy?
“Bởi vì em đã có thể nói chuyện rồi. Anh chỉ muốn nói chuyện với em nhiều hơn, anh đã lâu không nghe thấy giọng của em rồi, thật sự rất hay!”