“Tôi không muốn nói với cô về những chuyện này. Hôm nay tôi đến đây, chính là muốn nói với cô rằng chúng ta sau này sẽ không còn bất lì một mỗi liên hệ nào nữa, cô hãy tự đi mà lo liệu trong những ngày thắng sắp tới của mình đi.”
Ngay khi nghe thấy những lời này, Lâm Tiêu xem như đã hiểu ra rồi.
Hôm nay Tiêu Bảo Văn còn qua đây, chính là để cắt đứt với cô ta, để nói rõ quan hệ với cô ta.
Anh ta vào đồn cảnh sát, vậy là ai đã đưa anh ta ra?
Người đầu tiên mà Lâm Tiêu nghĩ đến chính là ông chủ của họ. Thực ra, Tiêu Bảo Văn là một người quản lý tài giỏi, nếu không thì cũng không thể quản lý nhiều quán bar cùng một lúc. Với lại, ông chủ của họ cũng đánh giá rất cao anh ta.
Nếu biết anh ta vào đồn cảnh sát, ông chủ chắc hẳn sẽ vớt anh ta ra ngoài. Nhưng anh ta nói anh ta vào đồn cảnh sát là vì Tô Thanh Anh, rốt cuộc Tô Thanh Anh đã làm gì?
“Tiêu Bảo Văn, anh nói xem rốt cuộc chúng ta đã quen biết nhau bao nhiêu năm rồi? Nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc hẳn cũng có chín năm rồi đúng chứ? Bây giờ anh nói cắt đứt thì cắt đứt, có phải cũng quá coi thường dáng vẻ khuyết tật này của tôi không?”
Nếu nghĩ kỹ lại, bọn họ đúng là đã quen biết nhau chín năm rồi. Khoảng thời gian này thực sự rất dài, nhưng cũng không được xem là quá đặc biệt.
Hóa ra, thời gian thật sự có thể trôi qua khá nhanh, trong nháy mắt đã chín năm trôi qua. Mỗi người cũng đã trải qua những thay đổi, thăng trầm khác nhau.
Lâm Tiêu đang thay đổi, và bản thân anh ta cũng không ngừng thay đổi…
Anh ta trầm ngâm một hồi, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
“Chúng ta thực sự đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, nhưng mỗi người ai ai cũng rất ích kỷ, ai cũng mong cuộc sống của mình có thể dài lâu. Đời người vốn dĩ rất ngắn ngủi, nhưng tại sao lại không trân trọng nó thật tốt chứ?”
Tiêu Bảo Văn dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Lâm Tiêu.
“Trong những năm qua, tôi cũng làm không ít những việc cô nhờ tôi, và tôi cũng giúp cô gánh tội trong rất nhiều chuyện. Hơn nữa, tôi cũng luôn đồng ý với mỗi yêu cầu của cô, tôi chưa từng từ chối cô bất cứ điều gì. Nhưng lần này, tôi có thể phải từ chối rồi, cô rất tốt, cô luôn rất tốt, là Tiêu Bảo Văn tôi đây không xứng với cô.
Cũng không phải tôi chê bai cô tàn tật, nhưng đời người có rất nhiều lựa chọn khác. Chỉ là giữa cô và cái sau, tôi đã chọn cái sau. Lâm Tiêu, sau này có lẽ tôi không thể giúp cô làm chuyện gì nữa, và những gì tôi làm sau này cũng chỉ vì cuộc sống mà thôi. Cô hãy tự mình lo liệu đi!”
Nói dứt lời, Tiêu Bảo Văn lập tức xoay người rời đi. Cầm chiếc mũ trên tủ lên, trịnh trọng đội vào.
“Tiêu Bảo Văn, anh đứng lại cho tôi! Tiêu Bảo Văn, anh có nghe thấy không? Anh đứng lại cho tôi!”
Cho dù Lâm Tiêu có la hét như thế nào thì cô ta cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Tiêu Bảo Văn biến mất khỏi phòng bệnh, cuối cùng không còn dấu vết gì nữa.
Hai tay cô ta siết chặt tấm ga trải giường màu trắng, ánh mắt luôn nhìn vào cửa phòng bệnh. Tiêu Bảo Văn cứ thế rời đi, chỗ dựa duy nhất của cô ta cứ vậy rời đi!
Tiêu Bảo Văn đang dựa vào bên cửa, đôi mắt không khỏi hơi ửng đỏ. Hóa ra, anh ta và Lâm Tiêu đã quen nhau lâu như vậy rồi…
Những lời nói của bọn họ giống như đã từng yêu nhau. Hai tay siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng, lắng nghe tiếng khóc bên trong, lòng càng thêm khó chịu.
Cuối cùng, anh ta vẫn nhẫn tâm rời khỏi bệnh viện.
Khi Tô Thanh Anh nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, cô rất ngạc nhiên.
Cuối cùng, cô vẫn cùng Lý Lâm chạy đến đồn cảnh sát.
Bên trong khung cửa kính đối diện, Tiêu Bảo Văn đang ngồi chình ình ở đó.