“Vâng!”
Ngụy Toàn biết chuyện này không hề đơn giản như vậy. Người đứng sau lưng cô Tô là một ông chủ lớn che giấu rất sâu, ra lệnh cho cô Tô thu mua cổ phiếu của Tập đoàn Nguyễn Thị. Nhưng tới hiện tại, vẫn chưa gây ra tổn thất thực chất nào cho tập đoàn của họ.
Hơn nữa, thật giống như thu mua cổ phiếu một cách đơn thuần, cũng không định làm chuyện gì. Nhưng trong mắt họ, việc này hoàn toàn không hề đơn giản như bề ngoài.
Nếu đã thu mua cổ phiếu của Tập đoàn Nguyễn Thị, thì tất nhiên họ đang có âm mưu gì đó. Chỉ có điều ngoài cô Tô ra, họ vẫn chưa biết là ai đã lên kế hoạch này.
Họ cũng không thể trực tiếp hỏi thẳng cô Tô được. Cô là người của đối phương, tự nhiên sẽ không nói ra kẻ đó.
“Dự án nghiên cứu này tiến hành đến đâu rồi?”
Ngụy Toàn nghe xong, lấy ra một chiếc USB màu đen từ trong túi áo vest ra rồi đặt trước mặt Nguyễn Hạo Thần.
“Đây là báo cáo nghiên cứu mới nhất, hết thảy đều tiến triển rất thuận lợi. Tuy nhiên, số liệu thất bại trong quá trình cũng đều ghi chép ở bên trong. Đến lúc đó, họ sẽ tiến hành phân tích số liệu này một lần nữa. Có lẽ sẽ hiểu rõ thất bại ở điểm nào.”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu, cắm USB vào máy tính, ngay sau đó đã hiện lên một số phân tích báo cáo về việc nghiên cứu. Anh tỉ mỉ xem phần trình bày bên trên.
Tập đoàn Nguyễn Thị đã âm thầm đầu tư một số vốn khá lớn vào dự án nghiên cứu sinh vật này, vì vậy họ không thể để xảy ra vấn đề gì. Nếu như xảy ra chuyện hết thảy mọi thứ đều đổ sông đổ biển, hơn nữa cũng không thể nào kiếm lại số tiền ném vào đó.
Đến lúc đó, Tập đoàn Nguyễn Thị mới thật sự thiệt hại nặng nề.
“Tổng giám đốc, ngài còn nhớ chuyện lần trước hệ thống của Tập đoàn Nguyễn Thị bị tấn công không?”
Nguyễn Hạo Thần ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên vẻ lạnh lẽo.
Dĩ nhiên anh nhớ rõ!
“Có phải cậu muốn nói, con chip của máy tính sinh học bị người sao chép đúng không?”
Anh không biết rốt cuộc Phạm Hữu Khánh muốn làm gì. Lần trước, anh ta còn đưa một hacker mới đến, đây là coi Tập đoàn Nguyễn Thị trở thành nơi tập luyện của họ ư?
Hơn nữa, ngoài việc bị mất và bị tiết lộ mấy phần tài liệu cùng số liệu ra, còn sao chép phần thuyết minh nghiên cứu sinh vật kia, cũng may bên trong đó không có gì quan trọng lắm.
Trừ chuyện này ra, Tập đoàn Nguyễn Thị cũng không có tổn thất nào khác. Cũng không biết rốt cuộc đối phương muốn làm gì.
“Năm năm trước, Tập đoàn Nguyễn Thị đã bị Phạm Hữu Khánh phá hoại. Năm năm sau vẫn là anh ta, cho nên Tổng giám đốc không cảm thấy thân phận của tên này rất đáng ngờ ư? Rất có thể kẻ này là người quen của chúng ta. Nếu không sao anh sẽ hiểu rõ tình hình của Tập đoàn Nguyễn Thị như vậy chứ?”
Nguyễn Hạo Thần phải công nhận rằng Ngụy Toàn phân tích rất đúng. Tuy nhiên, những người quen mà anh ta nhắc tới sẽ không phải là người trong công ty, mà là chỉ những người khác.
Gần như trong đầu anh chợt vụt qua điều gì đó, Nguyễn Hạo Thần bỗng nở một nụ cười đầy sâu xa.
Không biết vì sao khi Ngụy Toàn trông thấy nụ cười này, trong lòng tự dưng ớn lạnh.
Chờ sau khi Ngụy Toàn rời khỏi văn phòng, Nguyễn Hạo Thần lập tức tiến vào trang web riêng của giới hacker. Ngay sau đó, anh đã thấy tên Phạm Hữu Khánh đứng đầu bảng xếp hạng, hơn nữa còn hiển thị trạng thái đang online.
Nguyễn Hạo Thần lập tức gửi tin nhắn cho anh ta.
GC: [Khó khăn lắm mới thấy anh online một lần.]
Phạm Hữu Khánh: [Ồ, vậy ư? Không biết Tổng giám đốc Nguyễn tìm tôi có chuyện gì thế? Nếu như là để tính sổ, thế thì không cần thiết đâu.]
GC: [Thật ra cũng không phải tính sổ, tôi chỉ là muốn biết lý do anh tấn công hệ thống máy tính của Tập đoàn Nguyễn Thị mà thôi. Lẽ nào là vì Tô Khiết vợ tôi?]
Lúc Tôn Tử Phàm người đang ngồi trước màn hình máy tính nhìn thấy câu này, suýt chút nước đã phun ra ngụm nước vừa mới uống. Nguyễn Hạo Thần nói như vậy là có ý gì?
Lẽ nào anh ta đã biết thân phận của mình rồi ư?
Sao có thể chứ?
Cũng chỉ có Tiểu Anh cùng Tiểu Bảo biết được thân phận hacker của anh ta, căn bản không hề tiết lộ chút nào cho những người khác. Có lẽ Nguyễn Hạo Thần chỉ đang thăm dò mà thôi, có lẽ anh ta vẫn chứ biết mình là ai.
Tôn Tử Phàm còn chưa kịp trả lời tin nhắn, thì Nguyễn Hạo Thần đã trực tiếp gửi tin lại đây.
GC: [Cái tên này Phạm Hữu Khánh thật sự rất dễ nghe, chữ Phạm này có thể nói là vẽ rồng thêm chân. Tôi có một tình địch, mỗi ngày đều nghĩ cách làm thế nào để cướp vợ tôi đi. Mà trùng hợp là trong tên của anh ta cũng có chữ Phạm này, hay là anh giúp tôi điều tra mối quan hệ giữa hai người này, được không? Còn về phần tiền thù lao tùy anh ra giá.]
Đm!
Mẹ kiếp, Nguyễn Hạo Thần cũng thật quá đáng đi mất, nói bậy bạ gì thế này?
Rõ ràng là anh ta đã biết rõ mình là ai, nhưng lại không chịu thừa nhận thân phận của mình.
Tôn Tử Phàm cười như không cười nhìn tin nhắn hiển thị trên màn hình, sau đó trả lời.
Phạm Hữu Khánh: [Hóa ra Tổng giám đốc Nguyễn có vợ rồi, sao tôi lại không biết nhỉ? Tôi chỉ biết anh có một mối tình đầu yêu đến khắc cốt ghi tâm. Nhưng lại không biết Tổng giám đốc Nguyễn đã kết hôn, tôi thật đúng là kiến thức hạn hẹp.]
GC: [Biết chính mình kiến thức hạn hẹp thì tốt rồi, cho nên đừng cả ngày chỉ biết đùa nghịch máy tính. Nhất định phải đọc sách nhiều vào, nếu không lại không biết bản thân có mấy cân mấy lạng.
Ngoài ra, anh tấn công Tập đoàn Nguyễn Thị hai lần, gây ra thiệt hại cực kỳ lớn đối với tập đoàn của tôi. Nếu như anh không bồi thường thì sẽ nhận được giấy gọi hầu tòa.]
Phạm Hữu Khánh: [... Vẫy tay tạm biệt, tôi tấn công Tập đoàn Nguyễn Thị còn chẳng phải vì anh làm tổn thương người không nên à? Cho nên tôi đã sai khi đòi lại một chút lợi ích cho cô ấy ư?]
GC: [Quả thật không sai, cách đó khá lâu, tôi cũng đòi lại không ít lợi ích từ trên người của tên tình địch kia. Lúc anh ta trở nên bận rộn, có thể nói hoàn toàn không ngừng nghỉ tay chân.
Tôi đang nghĩ xem có cách nào khiến cho anh ta bận tới mức tối tăm mặt mũi như vậy không? Hôm nay bay tới chỗ này, ngày mai bay tới chỗ kia, nhất định sẽ vô cùng đặc sắc đấy.]
Tôn Tử Phàm tức đến mức trực tiếp tắt giao diện trò chuyện đi, chết tiệt!
Cho nên chuyện của Thanh Môn Hội là Nguyễn Hạo Thần kêu người làm, thật đáng giận!
Nguyễn Hạo Thần nhìn Phạm Hữu Khánh đã offline, tâm trạng không khỏi trở nên vui vẻ. Chắc lần này anh ta cực kỳ tức giận.
Cứ như vậy, vừa nhìn đã biết lý do tại sao Phạm Hữu Khánh tấn công Tập đoàn Nguyễn Thị.
Anh thừa nhận rằng đây là lỗi lầm của mình. Quả thật, anh đã làm tổn thương đến người không nên phải chịu những điều này. Vì vậy, lần này Nguyễn Hạo Thần cũng không định so đo với Tôn Tử Phàm.
Ba ngày sau, Misi đời thứ năm đã được công bố bán trước trên trang web chính thức. Người đại diện lần này chính là Ảnh đế Tần Lâm, rất nhiều fan hâm mộ phát cuồng.
Tập đoàn Nguyễn Thị chẳng có gì ngoài tiền, cho nên họ đã quay một đoạn video quảng cáo xuất sắc trong thời gian ngắn nhất có thể.
Hơn nữa, trang phục trên người của Tần Lâm cũng được khen ngợi hết lời, là cùng một kiểu với sản phẩm. Mái tóc được chải ra sau, trông anh ta càng thêm chững chạc quyến rũ.
Đây là một người đạo diện vô cùng hoàn hảo!
Bây giờ chỉ mới bán trước, đã có hơn một trăm người bắt đầu đặt hàng, bắt đầu mở bán vào đúng mười hai giờ đêm.