Hướng Tây Thần không thèm để ý đến anh ta mà lấy lại máy tính của mình, đóng tệp tài liệu kia lại rồi gửi một email.
Sau đó, đứng dậy và nói: “Tôi sẽ tìm đoàn đội chuyên nghiệp đi cứu Khả Như, còn về thời tiết mưa giông mọi người đừng lo.”
Tô Thanh Anh và Tôn Tử Phàm không có gì để ngăn cản.
Sau khi Hướng Tây Thần rời đi, Chu Ngọc cũng nối gót đi mất.
Bước chân hai người vội vàng, không dừng lại chào tạm biệt.
Tô Thanh Anh và Tôn Tử Phàm không quan tâm đến chuyện này, hai người họ cần phải bàn giao công việc.
“Bên anh chắc hẳn không có việc gì? Nếu không thì em về trước, em không yên tâm để nhóc con ở nhà một mình.”
Tôn Tử Phàm khẽ gật đầu, mắt anh ta lóe sáng.
“Ờ thì…”
“Sao ạ? Có gì thì anh nói nhanh, lằng nhà lằng nhằng đâu giống tác phong của anh.”
“Anh chỉ muốn hỏi là em có biết gần đây Nguyễn Hạo Thần thế nào không?”
Tô Thanh Anh nheo mắt, gương mặt tươi cười nhanh chóng nghiêm túc trở lại.
“Anh quan tâm anh ta làm gì? Chuyện của anh ta và chúng ta có liên quan gì đến nhau đâu? Sau này, em không muốn nghe tên hay bất cứ chuyện gì liên quan đến anh ta.”
Tôn Tử Phàm: …
Cô không thể ác độc như vậy, nói không hận Nguyễn Hạo Thần thì sẽ không hận nữa.
Có điều biểu hiện của Nguyễn Hạo Thần cũng thật kì lạ, trong năm năm Tô Khiết không ở đây, bên người anh ngoài Lâm Tiêu làm bạn thì hoàn toàn không xuất hiện những người phụ nữ khác.
Anh khinh thường chạm vào ,ột vài minh tinh hay người mẫu nhưng giờ đây, mỗi ngày đều có tin đồn liên quan đến anh. Có rất nhiều người nói anh đã đổi tinh, tin tức đều dính dáng đến phụ nữ, bao gồm cả mấy cô chủ con nhà giàu.
Kì lạ là cho tới giờ, Nguyễn Hạo Thần không hề từ chối bất kì ai, tới một cái lại đón một cái, chẳng biết anh đang giở trò quỷ gì.
Nhìn bóng lưng rời đi của cô, Tôn Tử Phàm bất đắc dĩ thở dài.
Có lẽ mỗi người đều có lòng riêng, anh cũng không ngoại lệ.
Nguyễn Hạo Thần nhấn chuông cửa nhà thuê của Tô Thanh Anh.
Anh biết bây giờ Tô Thanh Anh không có nhà, cũng vì cô vắng nhà mà anh mới dám tới.
Tô Cảnh Nhạc đứng trên ghế nhỏ, nhìn camera trên vách tường, bây giờ cậu chỉ ở nhà một mình nên đương nhiên phải cảnh giác.
Lỡ như người gõ cửa ở bên ngoài lại là kẻ xấu thì sao?
Cũng không thể bị đưa đi như lần trước, trai tim bé bỏng của mẹ cậu sẽ không chịu nổi mất.
Khi cậu nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đứng bên ngoài thì trên gương mặt bánh bao không khỏi tỏ vẻ nghi ngờ, đêm hôm khuya khoắt đến nhà cậu làm gì?
Hơn nữa, tin đồn về anh gần đây rất nhiều, còn tưởng rằng anh là một người đàn ông si tình gì đó, ai ngờ cũng chẳng hơn là bao.
Cẩn thận nhảy xuống ghế đẩu, cậu mở cửa.
Dáng vẻ ông cụ non nhìn anh: “Chào chú, đã trễ thế này chú đứng bấm chuông cửa nhà con làm gì? Nếu chú không đi, coi chừng con báo cảnh sát nhé!”
Nguyễn Hạo Thần nghe xong thì trong lòng bỗng chốc cảm thấy cay đắng.
Anh cũng không muốn để chuyện ra nông nổi như thế này nhưng lại không thể không xảy ra.
“Vì sao con lại ghét bố như thế?”
“Vậy chú bảo con nên có thái độ gì? Trước kia, chú luôn mồm bảo yêu mẹ nhưng trong khoảng thời gian này, mấy cô mấy chị gái xinh đẹp bên chú có thiếu gì, chú còn dám nói mình không đa tình ư?”
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần nhìn cậu bé với vẻ thâm thúy, anh không biết nên giải thích thế nào.
Suy cho cùng việc im lặng mới là lời giải thích tốt nhất.
“Hôm nay, bố đến đây cũng không vì chuyện gì khác, bố chỉ muốn đến thăm con. Con hãy nhớ kỹ những lời bố từng nói, nếu sau này mẹ con thật sự muốn kết hôn thì nhất định phải lấy Tôn Tử Phàm, bởi vì chỉ có anh ta mới đối xử tốt với hai người.”
Dáng người cao lớn của Nguyễn Hạo Thần ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé.
Hai tay anh vịn bờ vai nhỏ ấy, trên gương mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Để nói ra được những lời, lòng anh không hề dễ dàng.
Tô Cảnh Nhạc vốn là một đứa bé trưởng thành hơn bạn bè đồng trang lứa, cậu bé nhạy cảm hơn người, từ lúc bắt đầu cậu đã cảm thấy là lạ, luôn cảm thấy Nguyễn Hạo Thần kì quai.
Trước đó, nếu cậu nhớ không lầm thì Nguyễn Hạo Thần chưa hề có thái độ tốt với bố Tôn Tử Phàm nhưng bây giờ lại nói daddy là người bố tốt.
Mọi thứ đều toát lên mùi kì dị.
“Có phải chú xảy ra chuyện gì hay không? Nghe chú nói giống như thông báo di ngôn cho con vậy, chẳng lẽ chú sắp chết à?”
Nguyễn Hạo Thần hòa ái bật cười, bàn tay to không nhịn được mà xoa đầu cậu bé.
“Con nít đừng thông minh như vậy, nên ngốc nghếch một chút.”
Tô Cảnh Nhạc kiêu ngạo xoay đầu sang chỗ khác.
“Con cảm thấy mình thích thông minh hơn ngốc nghếch, hơn nữa, gen hai người ưu tú lại đi trách con à?”
Tô Cảnh Nhạc khựng lại một chút, nghiêng đầu nhìn anh với ánh mắt chăm chú.
Dáng vẻ nghiêm túc này khiến Nguyễn Hạo Thần không dám đối mặt với cậu bé.
“Rốt cuộc chú bị làm sao?”
“Bố rất khỏe.”
Viết gì đó
Đồng tử của Nguyễn Hạo Thần ro lại, cuối cùng trên gương mặt tuấn tú gầy gò kia cũng lộ ra vẻ lúng túng.
Anh không hề phát hiện mình gầy, cứ cho rằng bản thân không hề khác gì với lúc trước.
Khoảng thời gian qua, anh ăn uống qua loa, sau đó liều mạng làm việc
“Gần đây công việc bố nhiều nên mới gầy thôi…”
“Nguyễn Hạo Thần!”
Nguyễn Hạo Thần còn chưa dứt lời thì sau lưng chợt vang lên giọng nói lạnh lùng của Tô Thanh Anh.
“Anh tới nhà tôi làm gì?”
Nguyễn Hạo Thần đứng lên, cúi đầu không nói năng.
Giờ phút này, thái độ của anh hệt như một đứa trẻ làm sai chuyện, đang chờ giáo viên răn dạy.
“Tiểu Bảo, con ngoan ngoãn vào trong nhà đi, mẹ và người này có vài việc cần nói.”
Cửa dưới chung cư.
Tô Thanh Anh khoanh tay, cười như có như nhìn người đàn ông trước mặt.
“Anh muốn cắt đứt thì cắt đứt cho sạch sẽ, đừng đến gặp thằng bé nữa.”
“Nhưng thằng bé là con anh!”
“Anh không xứng làm bố nó!”
Nguyễn Hạo Thần: …
“Hơn nữa, tốt nhất anh nên tránh xa cuộc sống của chúng tôi, tôi không muốn nhìn thấy bản mặt này của anh!”
Nguyễn Hạo Thần hít một hơi thật sâu không quá rõ ràng.
Lồng ngực anh dường như nhói đau, càng ngày càng đau hơn.
Lông mày khẽ nhíu lại nhưng không tỏ vẻ gì là quá đau đớn.
Anh không được và cũng không thể!
“Chắc hẳn em biết người anh yêu là em!”
“Ồ!”
Tô Thanh Anh cười khinh bỉ.
“Câu này của anh thật khiến người ta ghê tởm, mấy người phụ nữ kia không phục vụ chu đáo à?
Mỗi ngày lại ôm ôm ấp ấp một người ra khỏi cửa, anh dơ bẩn đến độ khiến người ta giận sôi gan, vậy nên anh đừng nói những lời yêu tôi nhé, Tô Thanh Anh tôi không chịu nổi đâu!”