Tô Thanh Anh quay đầu lại nhìn anh. Cũng không biết Nguyễn Hạo Thần có tình cảm như thế nào với cô, còn nói rằng anh đã có tình cảm với cô từ tám năm trước, chẳng qua lúc đó anh vẫn luôn cố gắng kìm nén.
Chỉ đơn giản là vì bố mẹ nhà họ Nguyễn, và về Lâm Tiêu.
Nhìn nụ cười mãn nguyện tràn trề trên gương mặt tuấn tú của anh, nhịp tim của Tô Thanh Anh đã lỡ vài nhịp, đầu óc cũng ngẩn ngơ vài giây.
Cô đảo mắt rồi nhanh chóng định thần lại.
Cô không khỏi phát ra một tiếng phì cười. Cô cũng đã là người phụ nữ gần ba mươi rồi, vừa rồi lại còn đắm chìm trong nụ cười của anh. Quả nhiên, dù ở độ tuổi nào thì phụ nữ cũng không thể cầm lòng với những anh chàng đẹp trai.
“Anh cười cái gì? Có gì vui sao? Cảm thấy uống rượu rất vui sao?”
Tô Thanh Anh trực tiếp khoác tay lên vai anh, giống như cảm giác của người anh em vậy, cười nói: “Nào, nào, nào, đừng nhiều lời vớ vẩn nữa, uống rượu đi. Nếu rượu không đủ thì tôi có thể nhờ người mang đến.”
Nguyễn Hạo Thần: ...
Anh biết tửu lượng của Tô Thanh Anh rất tốt, dù sao người còn có thể đi dạo một vòng sau bữa tiệc thì tửu lượng có thể tệ đến mức nào chứ.
Chỉ là không thể dùng thái độ của người phụ nữ khi đối xử với anh sao? Tại sao phải dùng thái độ của người anh em như vậy chứ!
Thế là hai người bắt đầu cạn ly uống rượu, như thể đang thi đấu tửu lượng vậy. Tóm lại là anh cạn một ly cô cạn một ly, hoàn toàn không dừng lại. Sau khi hết rượu thì vào nhà bếp lấy thêm, cuối cùng đã đổi thành lon Cola và Sprite.
Nguyễn Hạo Thần không thường xuyên sống ở đây, chỉ thỉnh thoảng đến để kiểm tra. Cho nên rượu để ở đây thực ra cũng không có bao nhiêu, cũng chỉ có hai chai rượu vang đỏ, cùng lắm thì cũng chỉ khoảng tám chín chai.
Nguyễn Hạo Thần vốn dĩ vẫn có thể giữ tỉnh táo, nhưng liên tục chuốc vào như vậy, đầu óc của anh cũng bắt đầu choáng váng. Nhưng về mặt ý thức thì vẫn ổn.
Anh ôm lấy eo của Tô Thanh Anh, hơi thở mang theo mùi rượu phả vào mặt cô: “Vợ ơi, anh yêu em!”
Mặt của Tô Thanh Anh rất đỏ. Hẳn là do đã uống rượu mạnh, một khi cô uống những chai rượu mạnh như này thì mặt cô lập tức đỏ bừng. Nếu uống rượu vang đỏ có nồng độ không cao thì sẽ không xuất hiện tình trạng như vậy.
Đôi mắt hơi mơ màng nhìn anh, khuôn mặt này đúng là rất dễ khiến người ta mê muội, chẳng trách Lâm Tiêu lại sống chết không chịu rời đi. Đây chính là vừa đẹp trai vừa giàu có, cái gọi là có quyền có thế.
“Vợ ơi, anh yêu em, yêu em”.
Nguyễn Hạo Thần đang nói thì không nhịn được hôn lên mặt cô.
Tô Thanh Anh thực sự rất chán ghét. Cô lấy tay lau mặt thật mạnh, ánh mắt lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Anh cút đi, Tô Thanh Anh tôi đây mới không thèm tình yêu của anh. Bổn cô nương được rất nhiều người yêu thích, thực sự cho rằng cả thế giới này không phải anh thì là không được sao? Đó hoàn toàn là chuyện không thể, anh hiểu không?”
Cô lấy điện thoại ra muốn gọi cho Tôn Tử Phàm, muốn nhờ anh ta đến đón cô và Tiểu Bảo về, sau khi uống rượu thì không thể lái xe.
An toàn mới là điều quan trọng nhất!
Nhưng cô chưa kịp thực hiện cuộc gọi, người đàn ông bên cạnh đã lấy đi điện thoại của cô, rồi thản nhiên ném vào sofa ở ghế đối diện.
“Nguyễn Hạo Thần, tôi còn phải về nhà, nếu anh dám gây chuyện thì tôi chắc chắn sẽ một nhát dao đâm chết anh!”
“Vậy em đâm đi. Anh biết em cũng hận anh, em cứ đâm thỏa thích đi, nếu anh có phản kháng dù chỉ một cái thì anh sẽ theo họ của em!”
Tô Thanh Anh: ..
Mẹ kiếp, đây là uống lên đến não rồi đúng không?
Nhưng đầu của cô hơi đau và cũng khá chóng mặt.
“Quên đi, tôi không nói chuyện với anh nữa, tôi muốn đi lên xem Tiểu Bảo.”