Hơn nữa, kiểu này của con trai cô còn là phiên bản giới hạn, mức giá đó chắc chắn không chỉ hàng trăm nghìn!
Rốt cuộc hôm qua Nguyễn Hạo Thần đã đưa con trai cô đi làm những gì?
“Rốt cuộc chiếc đồng hồ cơ trẻ em này trên cổ tay của con là bao nhiêu tiền?”
Tô Cảnh Nhạc rất tự hào giơ lên, lập tức cười nói rằng: “Mẹ, mẹ đã nghĩ nhầm rồi, đây không phải là phiên bản giới hạn gì cả, mà là phiên bản đặt làm, chỉ có một chiếc duy nhất trên thế giới.
Phía sau còn có khắc tên của con, từ viết tắt phiên âm tên của con, đại diện việc con là độc nhất vô nhị!”
Phải nói rằng Nguyễn Hạo Thần đúng là biết suy nghĩ, cách này là cách tốt nhất để giành được trái tim của nhóc con.
Nhóc con thì ít nhiều cũng sẽ có lòng hư vinh, chưa kể cậu nhóc này lại còn hiểu chuyện như thế, đồ rẻ tiền thì không chịu lấy.
“Vậy con nói cho mẹ biết đã trả bao nhiêu tiền rồi?”
“Chiếc đồng hồ này có thể nói là vô giá, không thể đo đếm bằng tiền bạc được, mẹ ơi, mẹ ăn sáng trước đi, đầu của mẹ có đau không?”
Tô Cảnh Nhạc rất hiểu chuyện múc một bát cháo cho cô.
Trong lúc Tô Thanh Anh đang thưởng thức thì Tô Cảnh Nhạc nói tiếp: “Mẹ, đêm qua hình như con mơ thấy dáng vẻ phát điện của mẹ, rất điên cuồng, không hiểu sao mẹ cứ cầm gối đuổi theo đánh Nguyễn Hạo Thần.”
“Khụ khụ!”
Tô Thanh Anh lập tức bị sặc, cậu nhóc này đêm qua lại tỉnh dậy sao?
Nếu là như vậy thì rất xấu hổ, đúng là không phải loại xấu hổ thông thường, đúng là xấu hổ đến chết mất!
“Con cũng đã nói đây là một giấc mơ, vậy thì giấc mơ này không nên xem là thật, vậy con yêu à, con hãy nhanh chóng quên giấc mơ này đi nhé.”
Tô Cảnh Nhạc cảm thấy hơi kỳ lạ, nhưng vẫn gật đầu.
Cũng không biết phải nói gì, cứ cảm thấy thái độ của mẹ rất kỳ lạ.
Giống như cậu bé đã nói sai điều gì đó vậy, hoặc cậu bé đã nói trúng tâm sự gì đó của mẹ mình.
“Đúng, đúng, đúng vậy, giấc mơ này của con không phải là một giấc mơ tốt, cho nên vẫn là nhanh chóng quên nó đi.”
Nguyễn Hạo Thần đã thay quần áo, bộ vest màu đen rất tôn dáng của anh, bản thân anh chính là một cái giá treo quần áo di động, mặc quần áo gì cũng cảm thấy rất phù hợp, mặc gì trông cũng rất đẹp trai.
Rõ ràng đã là một người đàn ông ba mươi tuổi, nhưng trông vẫn như hơn hai mươi, như thể không biết già đi vậy.
Hoàn toàn không khác là bao so với anh của năm năm trước, nếu thực sự nói về sự khác nhau thì chính là khí thể đã thay đổi, không bộc lộ rõ ràng như trước, mà lại có thêm một phần điềm tĩnh.
Tô Cảnh Nhạc luôn đưa mắt nhìn về phía anh, giơ chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình lên: “Cảm ơn chị đã tặng con chiếc đồng hồ phiên bản đặt làm này, con rất thích!”
“Con thích là được rồi, trước đây bố thấy con khá thích những thứ kiểu cơ khí, tình cờ thay một thương hiệu đồng hồ thuộc tập đoàn Nguyễn thị đang tung ra loại đồng hồ cơ dành cho trẻ em này, cho nên đã yêu cầu họ đặt làm một chiếc cho con, chắc chắn là độc nhất và duy nhất!”
Khi đặt làm kiểu đồng hồ này, anh luôn lo rằng Tô Cảnh Nhạc sẽ không thích, bây giờ xem ra sự lo lắng của anh là dư thừa.
Mặc dù tay của cậu bé rất nhỏ, nhưng cho thấy rằng chiếc đồng hồ này đúng là không phải kiểu đẹp mắt dạng vừa.
Ngồi bên cạnh Tô Thanh Anh, bưng bát cháo của mình lên ăn, động tác đó rất tự nhiên, không hề có bầu không khí xa lạ.
Vào lúc này, họ thực sự giống như một gia đình đã sống với nhau từ rất lâu rôi!
Tô Cảnh Nhạc không khỏi hơi sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Dường như cậu bé chưa từng nghĩ tới cảnh tượng như vậy, có thể nói là không dám nghĩ tới cảnh tượng như vậy, nhưng bây giờ cậu lại đang trải nghiệm nó, một cách vô tình.