Mục lục
Cô vợ câm quá bá đạo - Tô Khiết (Bản chuẩn) - Truyện full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một người mặc áo đen đi lên, lo lắng hỏi: “Ông Johan, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Cũng không thể thực sự trả nhiều tiền và đồ vật cho Tôn Tử Phàm như vậy được, huống hồ chúng ta đã giao dịch hết lô hàng này rồi, muốn lấy lại thì là điều không thể.hơn nữa chúng ta cũng không thể lấy được năm tỷ USD một cách dễ dàng, nếu như chúng ta trích ra từ bên kho thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, tới lúc đó anh Locks chắc chắn sẽ hỏi chúng ta.”

Sắc mặt Johan trở nên âm trầm, sao ông ta lại không biết những vấn đề mà người áo đen nói chứ, ông ta phải nghĩ cách mới được.

“Cậu đi tra xem chuyến bay ngày mai của Tôn Tử Phàm là chuyến nào, sau khi tra được thì báo cho tôi ngay, sau đó tôi sẽ có sắp xếp khác cho chuyện này.”

Dường như Johan có ý định gì đó, nụ cười dần trở nên vặn vẹo, ánh mắt cũng vô cùng tối tăm.

Sau khi về tới khách sạn, A Minh có một nghi hoặc: “Cậu chủ, anh thực sự cảm thấy Johan sẽ đồng ý với yêu cầu của chúng ta sao, trực giác nói cho tôi biết Johan chỉ đồng ý ngoài mặt nhưng trong lòng ông ta chắc chắn có suy nghĩ khác. Dù sao thì có lẽ đống hàng bọn họ đoạt được đã bị dùng sạch rồi, muốn lấy lại được số hàng kia trong thời gian ngắn đương nhiên rất khó, thêm cả năm tỷ USD nữa. Một, hai tỷ thì Johan còn lấy được, nhưng năm tỷ thì có thể sẽ hơi khó khăn.”

Tôn Tử Phàm tự rót một ly whisky, uống cạn sạch.

Sau đó nở một nụ cười lạnh, đương nhiên Johan sẽ không thể chịu thua như vậy được, dù sao thì anh ta cũng quá hiểu con người, Johan chuyện ăn vạ này đúng là không ai so sánh được.

Nếu không có gì bất ngờ, Johan chắc chắn sẽ nghĩ đủ mọi cách để giết chết anh ta, nhưng sao anh ta có thể để Johan đạt được ý muốn chứ?

Tới lúc đó không thể thiếu trận đấu anh chết tôi sống rồi!

“Vậy thì cứ để ông ta nhảy nhót tiếp đi, đồ đạc và tiền tới rồi, vậy thì xóa số tiền đó đi, nếu như ông ta muốn dùng thủ đoạn khác để hủy bỏ giao dịch lần này, vậy thì đó chính là lúc Hắc Long đường bị hủy diệt, đừng tưởng những lời tôi nói là đùa, tôi luôn nghiêm túc trong những chuyện này đấy.” Trong mắt Tôn Tử Phàm lóe lên ánh sáng lạnh.

Tóm lại chuyện này sẽ không kết thúc dễ dàng vậy đâu!

“Nếu như cậu chủ không giải quyết tốt hoàn toàn chuyện này, vậy thì sao phải vội vàng quay về vậy?” A Minh rất khó hiểu, trước đây nếu như không giải quyết xong những chuyện này thì Tôn Tử Phàm không thể về nước được.

Nhưng bây giờ chuyện mới hoàn thành được một chút, đã vội vàng về nước như vậy là vì sao?

 

Tôn Tử Phàm nhớ lại lời dặn dò của hai mẹ con với anh ta trước đó, khuôn mặt điển dần dần xuất hiện nụ cười ôn hòa.

A Minh thấy vậy, khóe miệng khẽ giật, cậu chủ đang yêu đấy à?

Nếu không thì sao có thể nở nụ cười như vậy được, đúng là khiến người khác thấy hơi sợ hãi.

“Lúc tôi tới Morgantie, Thanh Anh bọn họ dặn dò tôi rất nhiều lần, cho nên để bọn họ không lo lắng, tôi định sẽ về trước.”

A Minh: ...

Cậu chủ của bọn họ đã thay đổi hoàn toàn rồi, rõ ràng trước đây không phải như vậy mà.

Nhưng cô Tô đã đồng ý ở bên cậu chủ của bọn họ rồi sao?

“Cậu chủ, cô Tô đã đồng ý với cậu rồi sao?” Nhỡ đâu cậu chủ vẫn đang trong trạng thái độc thân thì sao, người đàn ông thật thảm.

“Thanh Anh không đồng ý với tôi, nhưng cũng không khác đồng ý mấy nữa rồi.”

Trên đời này còn bao nhiêu đàn ông si tình như vậy chứ? Yêu từ nhỏ đến lớn, đến cả khi người ta có con rồi vẫn thích.

Chậc chậc, cậu chủ của bọn họ đúng là đàn ông ba tốt, nhưng trong một số chuyện cũng rất mạnh mẽ.

Cùng lúc này, Giang Thành.

Ngụy Toàn vừa bận việc ở công ty xong, lượng công việc một ngày của tổng giám đốc không phải nhiều bình thường, để tổng giám đốc có thể dưỡng thương, anh ta chỉ đành vẫn vả hơn một chút.

Tóm lại tổng giám đốc phát lương cao cho anh ta như vậy, cho nên vất vả hơn một chút cũng không sao.

Màn đêm đen kịt luôn khiến người ta tưởng tượng vô hạn, khi đi xuống tầng hầm đỗ xe, Ngụy Toàn nhận thấy không ổn, có người theo dõi anh ta!

Còn là ai thì tạm thời chưa có manh mối, cũng có thể là người của Địch Như Quảng.

Khi Ngụy Toàn sắp lên xe, người mặc đủ loại quần áo xông lên từ khắp nơi, trong tay bọn họ đều cầm gậy đánh bóng, có người thậm chí còn cầm rìu.

“Thằng ranh kia, chúng tao đã chờ mày ở đây mấy ngày rồi, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội, mày nói xem cả ngày mày lo chuyện bao đồng gì vậy? Nếu như mày không lo chuyện bao đồng thì cũng không rơi vào kết cục như thế này, đây tất cả đều là mày tự làm tự chịu.” Một tên đầu trọc dẫn đầu trong đó đứng ra nói.

 

Ngụy Toàn chau mày, một mình anh ta đối phó với ba bốn người không phải vấn đề gì quá lớn nhưng mấu chốt là đối phương có tận mười mấy người, hai tay khó địch bốn quyền.

“Là ai thuê các người tới, anh ta trả thuê tôi trả các người gấp ba, nhưng các người phải nói tên cố chủ của các người cho tôi biết.” Ngụy Toàn không chút hoang mang, khuôn mặt tuấn tú rất bình tĩnh.

Bây giờ điều anh ta có thể làm là nghĩ cách làm sao để nói chuyện được với những người này. Nếu những thứ kia nện vào người anh ta thì anh ta cũng chẳng thể kiên trì được bao lâu, huống chi anh ta còn muốn biết người thuê bọn họ tới là ai.

“Người anh em, chúng tôi không thể tiết lộ tin tức của cố chủ được, chúng tôi vẫn phải có đạo đức nghề nghiệp!” Tên đầu trọc lạnh lùng cười cười vung tay lên.

Tất cả mọi người nhanh chóng vây lấy Ngụy Toàn, khi có một người xông lên, Ngụy Toàn trực tiếp đạp cho gã ta một cước, gậy bóng chày rơi trên mặt đất phát ra tiếng rơi thanh thúy.

Ngụy Toàn nhanh chóng xoay người nhặt lên, dùng sức vung gậy đánh những người đang xông lên kia, nhưng có quá nhiều người nên Ngụy Toàn hoàn toàn không đối phó được.

Cho dù anh ta muốn chạy cũng rất khó để chạy ra ngoài. Dù sao những người này cũng đã sớm có dự mưu.

Đột nhiên, có người dùng sức chém mạnh một dao vào sau lưng Ngụy Toàn, mặt Ngụy Toàn biến sắc!

Cơn đau rát sau lưng nhanh chóng chuyền đến, nhưng anh ta còn chứ hoàn toàn kịp phản ứng lại bả vai đã lại bị một tên đập mạnh một búa, trực tiếp quỳ xuống đất.

Lúc này, trong lúc hỗn loạn, một người lại cho cánh tay anh ta thêm một dao nữa, máu nhanh chóng phun ra ngoài.

Tên đầu trọc thấy thế, tay theo bản năng sờ sờ cái đầu trọc của mình một cái, châm chọc nói: “Vừa nãy tao còn tưởng mày lợi hại lắm cơ, bây giờ xem ra cũng chỉ có vậy thôi.”

Ngụy Toàn dùng sức mạnh mẽ chống đỡ cơ thể đứng lên, ánh mắt lạnh thấu xương, nhìn những người này trên mặt nhiễm về tức giận.

Dùng sức vung gậy bóng chày lên, trực tiếp đánh lên mặt một người bên cạnh, răng cửa của gã đó bay thẳng ra ngoài.

Thịt trên mặt tên đầu trọc co mạnh lại, mẹ cha tiên sư nó đã bị thương thành như vậy rồi mà còn lắm sức thế!

“Cô Tô nói với chúng tao, mày không hề đơn giản nhưng thật không ngờ lại không đơn giản đến mức này. Bị thương nặng như vậy mà còn bò dậy được, mày cũng thực sự là một người đàn ông đấy!

Còn nữa, chỉ cần mày nói địa điểm viện nghiên cứu của bọn mày ra, chúng tao sẽ tạm tha cho mày một mạng. Nếu không hôm nay mày sẽ phải chết ở đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK