“Nếu dì Huyễn đã nói như vậy rồi, nếu tôi không động hay chạm vào thì hơi có lỗi với ý định mà dì đã vất vả suy nghĩ rồi!”
Thư Khả Như lạnh lùng nói.
Chuyện cô ấy ghét nhất là cái kiểu đe dọa như thế này, vì bà Huyễn rất muốn cô ấy rời xa Huyễn Nhiên, vậy tại sao bà ta không lôi Huyễn Nhiên đi.
Để tránh việc cậu ta cứ tới làm làm phiền cô ấy suốt ngày!
“Tôi khuyên cô tốt nhất không nên rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu để tôi ra tay thì tôi sẽ không mềm lòng đâu.”
Bà Huyễn lại đe dọa.
Bà ta không tin mình không thể nói lại một hậu bối Thư Khả Như này.
"Cho dù dì có làm cái gì đi chăng nữa, tôi cũng không sợ. Cho nên dì Huyễn bỏ cái ý định này đi, nếu dì cho tôi một trăm triệu thì có thể tôi sẽ bỏ Huyễn Nhiên vì tiền đấy.
Nhưng dì Huyễn cứ thẳng thắn như vậy mà đòi tôi rời khỏi Huyễn Nhiên? Hơn nữa, cân đo đong đếm ưu khuyết điểm, chỉ cần tôi cứ ở bên Huyễn Nhiên, thậm chí là trở thành mợ chủ của nhà họ Huyễn, tôi nghĩ tôi không thiếu số tiền này đâu.”
Rào!
Sự tức giận của bà Huyễn bị chọc tức tới tăng lên cao, bà ta chưa từng thấy người phụ nữ nào vô liêm sỉ như này!
Hơn nữa lại còn sư tử đại khai khẩu, cô ấy không tự nhìn lại xem nhan sắc của mình có xứng hay không, vừa mở miệng đã là một trăm triệu, vậy mà còn dám nói ra.
Ngay cả Hàn Thục Vân cũng không khỏi sửng sốt, cái này căn bản là đang tống tiền, muốn một trăm triệu thì sao không đến ngân hàng mà cướp đi?
Chẳng khác nào đang nằm mơ, hoàn toàn là một điều viển vông.
"Thư Khả Như, nếu cô muốn tiền, tôi có thể đưa cho cô. Cô chỉ đáng giá năm trăm nghìn tệ mà thôi. Nói một trăm triệu chả khác gì cô đang nằm mơ. Cô có nghĩ rằng bản thân đáng giá vậy à!"
"Thì ra con trai Huyễn Nhiên của dì chỉ đáng giá năm trăm nghìn tệ, thật đúng là tăng thêm kiến thức mà, không ngờ Huyễn Nhiên lại rẻ như vậy. "
Nào, để xem ai hơn ai.
Cho dù có chuyện gì xảy ra cô ấy sẽ không bao giờ nao núng, ngược lại cô ấy còn có chút lo lắng bà Huyễn sẽ bị nhồi máu cơ tim vì tức giận.
Nếu bà ta đột nhiên qua đời thì tội của cô ấy thật sự rất lớn.
"Cô! Cô!"
Bà Huyễn bị Thư Khả Như nói đến độ không biết nói gì để phản biện.
Bộ dạng kia trông thực sự rất buồn cười.
Hàn Thục Vân nhẹ nhàng vỗ lưng bà ta: “Dì, dì đừng tức giận, tức giận không tốt cho cơ thể dì.”
"Dì Huyễn, tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Với tư cách là bà Huyễn của nhà họ Huyễn, khả năng chịu đựng của dì Huyễn quá tệ. Chẳng lẽ là mắc bệnh tim gì đó sao?"
“Cô đúng là láo xược, còn dám nguyền rủa tôi!”
Thư Khả Như nghe vậy liền vỗ ngực mình, vẻ mặt khiếp sợ.
"Dì Huyễn ăn có thể ăn bậy nhưng nói không thể nói bậy đâu. Những gì tôi vừa nói có gì đâu mà nguyền rủa dì? Chẳng lẽ khả năng hiểu biết của dì Huyễn lại kém như vậy sao?
Những gì tôi nói vừa rồi chỉ là do quan tâm đến cơ thể dì Huyễn thôi, nếu có đau tim thật thì tội của tôi quá lớn rồi."
"Thư Khả Như, cô đã nói tới vậy rồi mà còn không chịu thừa nhận rằng cô đang nguyền rủa dì Huyễn à?"
"Tôi nói này cô Hàn, có phải cô hiểu nhầm nghĩa của hai từ "nguyền rủa" rồi không? Nhưng hình như cô vừa mới từ nước ngoài trở về mà, không biết nghĩa của hai chữ này cũng chuyện bình thường thôi."
Thôi thì giờ tôi giải thích cho cô hiểu nha, nghe qua một lần tôi đảm bảo cô sẽ hiểu được, nguyền rủa chắc là như thế này, tôi mong rằng dì Huyễn khi đi ra ngoài sẽ bị xe đụng. Nếu mua hàng của một thương hiệu nổi tiếng sẽ không bao giờ có thể mua được hàng chính hãng.
Mua mỹ phẩm dưỡng da mà mặt bị hư, lái xe bị xẹp lốp, mỗi ngày cô đơn trong căn phòng trống..."
Rào!
Bà Huyễn liền trực tiếp cầm ly cà phê trước mặt hất lên mặt Thư Khả Như, nhưng sắc mặt Thư Khả Như không có chút thay đổi gì, may mà cà phê không còn nóng nữa, nếu không sự việc đã không dễ dàng kết thúc như vậy.
Đây dường như là lần đầu tiên của cô ấy, không, đây là lần thứ hai!
Đây là lần thứ hai ai đó đổ cà phê lên mặt cô ấy, nếu mặt cô ấy bị gì thì liệu họ có đủ khả năng để chữa cho cô không?
"Tính tình của dì Huyễn thật sự rất tốt. Ở nơi đông người như thế này mà hất cà phê lên mặt người khác dì không sợ bị người ta chê cười là làm những việc không có ý thức à?"
Trong lòng Thư Khả Như cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng là hai người họ không hiểu nghĩa của từ "nguyền rủa", vì vậy cô ấy mới vui vẻ giải thích cho họ hiểu rồi đưa cho họ một vài ví dụ mà thôi, vậy mà kết quả lại là một ly cà phê bay thẳng vào mặt cô ấy.
Chẳng khác nào Ốc Khắc Pháp Khắc!
"Cô mới là người không có ý thức. Tự nghe những lời mà cô nói đi, xem có phải là lời nói của con người không?"
"Tại sao những gì tôi nói không phải là con người? Dì Huyễn hơi vô lý rồi đó, vậy nếu dì đe dọa tôi, đó có phải là điều mà con người nên làm không?
Những lời tôi nói còn nhân văn hơn những lời dì Huyễn đe dọa tôi, có thể nói những gì dì Huyễn định làm hoàn toàn không phải là hành vi mà con người nên làm nên tôi muốn hỏi dì có phải là người không?"
Bà Huyễn: ...
Hàn Thư Vân: ...
Có không ít người lần lượt đến xem, cuộc đấu khẩu ở đây quả là vô cùng gay cấn, không phải là sự gay cấn tầm thường nữa!
Cái miệng của cô gái này thực sự không phải là sự xấu xa tầm thường, những lời mắng người của cô ấy thực sự rất độc đáo thú vị.
Rất nhiều người bắt đầu lấy điện thoại di động ra quay video, một cảnh tượng thú vị như thế này không thể bỏ qua được, phải ghi lại.
Dù vui hay buồn đều có thể lấy ra xem, sẽ giúp tâm trạng bớt căng thẳng.
Huyễn Nhiên biết mẹ mình và Hàn Thư Vân đã đến gặp Thư Khả Như, vì vậy cậu ta nhanh chóng chạy đến đây, nhưng khi nghe những gì Thư Khả Như nói. Hơi khó hiểu là cậu ta cảm thấy sự lo lắng của mình hơi không cần thiết.
Mẹ cậu ta sao có thể chống lại được một đứa nhóc nhanh mồm nhanh miệng như như vậy!
Vì vậy, cậu ta chỉ ngồi một chỗ và lặng lẽ ngồi xem kịch hay, khi nhìn thấy cô ấy bị tạt cà phê, cậu ta đã muốn lao ra ngoài.
Nhưng ai mà biết sắc mặt Thư Khả Như vẫn không thay đổi, vẫn tiếp tục lên tiếng mắng mỏ mẹ mình.
Cậu ta mà hả hê thì quả thật là sai, nhưng chủ yếu là cậu ta thực sự không muốn quan tâm đến vấn đề này một chút nào, hơn nữa người sai cũng là mẹ cậu ta, bà ta tự làm tự chịu.
Nếu như hai người bọn họ không tới tìm Thư Khả Như thì chuỗi sự kiện trên sẽ không bao giờ xảy ra, có thể nói hai người này đã bỏ qua sức chiến đấu của Thư Khả Như.
Đừng nhìn cô ấy có khuôn mặt đáng yêu vậy nhưng cái miệng nhỏ nhắn kia ai cũng không tha!
"Cô chỉ đang nói nhảm mà thôi!"
"Tôi đang nói nhảm hay hai người đang nói nhảm? Hơn nữa, hai người động tay động chân còn tôi chỉ dùng miệng vậy đâu có tính là phạm luật?"
Thư Khả Như KO bà Huyễn và Hàn Thục Vân.
Bà Huyễn tức đến mức không nói được lời nào, xưa nay bà ta chưa từng thấy cô gái nào như vậy, chỉ nói chuyện thôi mà cũng có thể khiến người ta tức chết!
Huyễn Nhiên sờ mũi, đứng dậy và chậm rãi đi tới…