Lâm Tiêu muốn dọn vào ở, anh lại không đồng ý. Vậy nên anh dọn đi một nơi khác ở cùng Lâm Tiêu.
Nhưng anh không chạm vào Lâm Tiêu thêm một lần nào nữa!
Nguyễn Hạo Thần xuống xe, sải bước vào biệt thự.
Anh không ở lại đây, nhưng mỗi ngày đều sẽ có giúp việc theo giờ đến quét dọn.
Tạch!
Cả biệt thự thoáng chốc sáng lên. Trang hoàng nơi này vẫn giống với năm năm trước khi Tô Khiết ở đây, không thay đổi chút nào.
Điều duy nhất thay đổi chính là... cô ấy không còn nữa!
Trong đầu lại hiện ra đôi mắt tuyệt vọng của cô nhìn về phía mình khi rơi xuống vực. Mỗi khi nhớ lại ánh mắt ấy, trái tim Nguyễn Hạo Thần liền khó chịu như bị muôn vàn con kiến gặm nhấm, đau đến không thở nổi.
Anh vào phòng bếp lấy một chai rượu ra, ngửa cổ nốc ừng ực, như vậy cảm giác đè nén trong lòng mới hơi giảm bớt.
Thì ra không phải anh không có chút tình cảm nào với Tô Khiết, anh đã...
Mãi đến khi uống hết một chai Whiskey rồi, Nguyễn Hạo Thần mới lảo đảo đi về phòng khách, vừa thấy bóng dáng bên cửa sổ liền trừng lớn mắt.
"Tô Khiết!"
Người ở cửa còn không kịp phản ứng, lồng ngực ấm áp của Nguyễn Hạo Thần đã dán sát lên lưng cô ta, mưa hôn không ngừng trút xuống cổ cô ta.
Lâm Tiêu vẫn đưa lưng về phía anh, gương mặt dữ tợn vô cùng, bàn tay kề bên người siết chặt thành nắm đấm. Tại sao mọi chuyện lại thành như bây giờ?
Tô Khiết đã chết rồi, đã chết năm năm rồi. Vì sao vẫn chiếm trọn trái tim người đàn ông này chứ?
Tô Khiết! Mày xuống địa ngục vẫn không làm tao sống yên ổn! Mày chết cũng không hết tội!
Lâm Tiêu xoay người lại, không chút do dự vòng tay ôm cổ người phía sau, dâng môi lên dán lấy môi anh.
Cô ta nhẹ giọng nỉ non: "Thần, em yêu anh..."
Nguyễn Hạo Thần nghe câu này thì chợt bừng tỉnh. Tô Khiết là người câm, giọng nói sao có thể dễ nghe như vậy...
Mà Tô Khiết cũng chưa bao giờ chủ động hôn anh. Không đúng! Chỉ có một lần! Là nụ hôn trong bệnh viện năm năm trước!
Anh dùng sức đẩy người phụ nữ trong lòng ra, thấy là Lâm Tiêu thì mặt sa sầm xuống.
"Em đến đây làm gì?"
Lâm Tiêu nghe vậy thì chợt nở nụ cười, cười một lát liền rơi nước mắt.
"Nguyễn Hạo Thần, rốt cuộc anh xem em thành cái gì? Em ở bên anh lâu như vậy, yêu anh lâu như vậy, kết quả còn không bằng một người phụ nữ chết năm năm trước."
"Anh đã nói chỉ yêu mình em! Chẳng lẽ anh quên chính Tô Khiết là kẻ đã hại chết con chúng ta, hại em không thể mang thai sinh con nữa sao? Thần, sao anh có thể tàn nhẫn như vậy!"1
Vì sao anh lại yêu con điếm Tô Khiết kia, yêu ả đàn bà hại chết con của chúng ta!
Nguyễn Hạo Thần tỉnh táo lại, nhìn gương mặt đẫm lệ của Lâm Tiêu lại không sinh ra chút cảm giác thương tiếc nào.
"Anh rất mệt, em về trước đi."
Lâm Tiêu ngẩn người, nước mắt cũng quên chảy. Người này cứ đuổi cô ta đi như vậy sao?
Cô ta lắc đầu nguầy nguậy tiến tới ôm anh.
"Không, em không đi! Thần, có phải anh không thương em nữa rồi không? Có phải anh không định quan hệ với em nữa không? Có phải anh chán ngấy em rồi, cho nên..."
"Không phải, em đừng nghĩ bậy!"
Nguyễn Hạo Thần buồn bực cắt ngang lời cô ta.
Lại là những lời này!
Lại là những lời này!
Năm năm này đây là lời anh nói với cô ta nhiều nhất.
Nói cô ta đừng suy nghĩ bậy bạ!
Nhưng anh như vậy sao cô ta có thể không suy nghĩ miên man đây? Năm năm rồi anh còn nhớ nhung một người chết, còn vương vấn một người chết mất xác!
"Nguyễn Hạo Thần! Em ghét anh!"
Lâm Tiêu nói xong liền xông thẳng ra ngoài.
Nguyễn Hạo Thần không đuổi theo, chỉ đứng nhìn bóng dáng cô ta khuất sau đêm đen.
Bỗng, anh nghĩ tới cái gì đó.
Rõ ràng năm năm trước Tôn Tử Phàm cũng vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi, nhưng vì sao lại bất ngờ thu tay lại?
Sau đó anh ta biến mất suốt năm năm. Anh ta thích Tô Khiết như vậy sao có thể không nói tiếng nào mà biến mất năm năm liền?
Đã vậy lúc về còn thêm một đứa bé!
Ông Tôn không có khả năng buộc anh ta về kết hôn, trừ khi là...
Đứa bé là do anh ta chơi bời bên ngoài mà ra?
Khả năng này không hợp lý lắm. Dù sao người này yêu Tô Khiết như vậy, sao có thể chạm vào người phụ nữ khác chứ?
Trừ khi... Tô Khiết còn sống, mấy năm này cô ở cùng một chỗ với Tôn Tử Phàm!
Đáy mắt Nguyễn Hạo Thần dần dâng lên một tia hung ác nham hiểm, gương mặt cũng vặn vẹo đầy tàn bạo.
Anh lập tức lao ra ngoài, lái xe rời đi.
Tôn Tử Phàm dựa vào đâu mà dám che giấu vợ của anh!
Tô Khiết là vợ anh, giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn đây này!
Nguyễn Hạo Thần lái xe như bay, đi được nửa đường lại nhận được điện thoại của bệnh viện.
Anh vừa bắt máy liền tái mặt, vội vàng quay xe về phía bệnh viện.
Vừa tới bệnh viện, Nguyễn Hạo Thần lại vội vàng chạy vào phòng bệnh của Lâm Tiêu.
Lâm Tiêu nằm trên giường bệnh, trên đầu bó gạc trắng, còn có ít máu thấm ra bên trán phải. Cánh tay cũng xây xát một chút, chân rạn xương nhẹ, ngoài ra không còn vấn đề gì.
Lâm Tiêu thấy anh thì lại không nhịn được rơi nước mắt, quay đầu sang một bên không nhìn anh nữa.
"Tiêu Tiêu..."
"Anh đi ra ngoài cho em!"
Lâm Tiêu nghẹn ngào, giọng nói còn hơi khàn.
Cô ta càng như vậy Nguyễn Hạo Thần càng bất đắc dĩ, cũng mềm lòng.
Lâm Tiêu ở bên anh không chỉ năm năm này, đến lúc nên cho cô ấy một kết quả rõ ràng rồi.
"Em dưỡng thương cho tốt đi. Chờ khi nào em khỏi hẳn thì chúng ta đính hôn."
Lâm Tiêu nghe vậy thì sửng sốt, đôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm anh một thoáng, sau đó không chút do dự bổ nhào vào lòng anh.
Có trời mới biết cô ta chờ những lời này bao lâu rồi, từ lúc ở bên cạnh anh đã bắt đầu chờ mong.
Nguyễn Hạo Thần lại không quá vui vẻ, đáy lòng chỉ hỗn độn phức tạp.
Cùng ngày, Tập đoàn Nguyễn Thị gặp phải vấn đề vô cùng lớn. Tội phạm đứng đầu giới hacker phá hủy hệ thống tường lửa của Tập đoàn Nguyễn Thị, tiết lộ cơ mật công ty, khiến cả tập đoàn rơi vào trạng thái tê liệt.
Quan trong hơn là... toàn bộ cơ mật của các hạng mục quan trọng đều bị tiết lộ ra ngoài, tổn thất không thể vãn hồi!
Cổ phiếu tập đoàn Nguyễn Thị điên cuồng giảm xuống, không có dấu hiệu dừng lại.
Ngụy Toàn sốt ruột muốn chết. Mấy ông già nghe tin đều đã chạy ngay đến công ty rồi mà rất lâu vẫn không thấy bóng dáng Nguyễn Hạo Thần.
Trong phòng họp lớn, mỗi người đều nghiêm mặt khó coi, sắc mặt tăm tối như cục than vậy.
Tập đoàn Nguyễn Thị xảy ra chuyện lớn như vậy đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến ích lợi của những người này. Có quỷ mới biết vì chuyện này bọn họ tổn thất bao nhiêu?
"Ngụy Toàn, gọi Nguyễn Hạo Thần đến đây đi. Công ty xảy ra chuyện lớn như vậy còn không chịu đứng ra giải quyết! Cậu ta định từ bỏ công ty này hay sao?"
"Nếu cậu ta không đủ khả năng điều hành Nguyễn Thị cho tốt thì nhường vị trí lại đi!"
Người ở đây đều kinh doanh nhiều năm như vậy rồi, nói không có dã tâm là lừa người.
Nguyễn Thị cũng không đơn giản chỉ là một khối thịt mỡ. Mấy năm này Nguyễn Hạo Thần ngồi ở vị trí điều hành đã mở rộng Nguyễn Thị rất nhiều.
Tóm lại, không phải thịt mỡ, mà là thịt rồng!